Lần này, anh rõ ràng có thể nhận ra được cô đã xù lông rồi.
Cũng được, dù sao anh cũng không có thói quen biểu diễn live show cho những người không liên quan.
Còn về phần cô, tương lai vẫn còn dài.
Vợ của mình mà, chạm vào lúc nào chả được.
Lê Hoàng Việt vừa buông lỏng tay ra, Trần Khả Như liền cầm thẻ phòng lên rồi chạy, giống như là đang chạy khỏi phòng bệnh vậy.
Phải đàng hoàng, cô phải đàng hoàng lên!
Trần Khả Như lúc này giống như một thiếu nữ tuổi mười tám, ruột gan xoắn hết lại với nhau, đầu óc thì quay cuồng choáng váng, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Lê Hoàng Việt như vậy, tại sao cô lại ngày càng không thể buông tay được, thậm chí còn hãm sâu vào vucng bùn đó chứ…..
Toàn bộ quá trình cả đi cả về chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nhưng lại bị Trần Khả Như trì hoãn tận một tiếng.
Cô cứ vừa đi vừa nghỉ, lúc thì suy nghĩ, lúc thì nhíu mày, lúc thì đôi môi lại nhếch lên cười toe toét…..
Cô nghĩ bản thân mình bị điên rồi.
Đi tới của bệnh viện, Trần Khả Như cảm thấy vẫn nên mang một chút đồ ăn cho Lê Hoàng Việt, dù sao cái cơ thể cao to kia vẫn còn đó, kể cả có sợ nôn thì anh cũng phải ăn một chút gì đó.
Cô xoay người, xếp hàng chờ trong một quán bán đồ ăn sáng lớn, đột nhiên, có một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Cô là con gái của Tô Mi?”
Đó là một người đàn ông, giọng điệu của người đó có vẻ hơi ngạc nhiên và ngập ngừng.
Tô Mi?
Trần Khả Như phảng phất giống như bị một tiếng sét đánh trúng, xoay người lại một cách cứng ngắc.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông khoảng chừng ngoài năm mươi tuổi, đội một chiếc mũ ngư dân đầy bụi bẩn, mặt nhỏ người gầy, đôi môi thâm tím, dáng người thấp bé, đang nhìn chằm chằm về phía cô với ánh mắt nóng bỏng, có chút rụt rè sợ hãi, thoạt nhìn cũng không phải là người đàng hoàng gì.
Dựa theo kinh nghiệm phán đoán của một bác sĩ, người này nghiện thuốc lá rất nặng, tình trạng của thận và phổi có vẻ không được tốt cho lắm.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh mắt sắc bén, giọng nói càng ngày càng lạnh: "Ông là ai?"
Cái tên Tô Mi này, từng giờ từng phút đều được cô ghi nhớ trong lòng, nhưng dường như nó đã bị lãng quên trong cát bụi rất nhiều năm rồi, nhưng giờ phút này nó lại khơi dậy trong lòng cô một lần nữa.
Dù cô có đang vô cùng kích động, thì cũng không thể hoàn toàn bộc lộ ra.
Lông mày đối phương nhíu lại, nhất là nếp nhăn trên trán rất sâu, giống như là đang vướng vào một hồi ký ức nào đó, lúc thì kinh ngạc, lúc thì suy tư, cứ ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nhìn cô, trong đôi mắt đục ngầu toát lên một sự tính toán, ông ngập ngừng hỏi: "Ba cô có phải Trần Thế Phong không?"
"Hai câu hỏi ông hỏi tôi, đáp án hoàn toàn đúng, cho nên bây giờ tới phiên ông trả lời câu hỏi của tôi.
Ông là ai, ông biết mẹ tôi sao?"
Trần Khả Như từng bước ép sát, Trần Thế Phong nói với cô, là mẹ cô phản bội cuộc hôn nhân của bọn họ, bỏ đi với một người đàn ông khác, nhưng cô vẫn có chút nghi ngờ.
Người thân của nhà họ Trần đều nói năng thận trọng, chắc họ cũng không biết sự thật, dựa theo tính cách của Trần Thế Phong thì ông cũng sẽ không tiết lộ quá nhiều với bọn họ.
Cho nên, thông tin cô có được gần như là một con số không, mẹ cô giống như là chỉ xuất hiện thoáng qua như một cơn gió, cũng không hề có tin tức nào về người nhà, chỉ lưu lại duy nhất một mình bà.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Tất nhiên là tôi biết… Tôi cũng biết cả bà Trần vợ nhỏ của tên Trần Thế Phong khốn nạn kia, Phan Lệ Thu!” Ông nghiến răng nghiện lợi, trong mắt đầy sự thù hận.
“Vậy ông có biết trước khi Trần Thế Phong và mẹ tôi ly hôn, đã có quan hệ gì với Phan Lệ Thu sao?” Giọng Trần Khả Như trầm xuống, tiến sát lại, ý đồ đe dọa đối phương.
“Cái tên lòng tham không đáy Trần Thế Phong kia, đứng núi này trông núi nọ, năm đó chẳng qua là có cảm giác với Phan Lệ Thu kia, nhưng Tô Mi ___”
Nói được một nửa, người đàn ông trung niên đột nhiên im bặt dừng lại.
Trần Khả Như nhìn chằm chằm vào ông: “Ông là ai, vì sao chuyện gì ông cũng biết rõ như vậy?”
Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn từng trên xuống dưới để dò xét, nhìn cách ăn mặc và phong thái không phú thì cũng quý này của cô, một đôi mắt tam giác bên trong đầy vẻ tính toán, ngẫm nghĩ hỏi: “Cô muốn nghe chuyện gì, Trần Thế Phong không phải là ba cô sao, quan hệ của cô với ông ta không tốt à?”
Trần Khả Như nghiêm mặt, tỏ vẻ giận dữ: “Nếu ông đã không có ý muốn nói, vậy thì xin lỗi, tôi còn có việc, không muốn lãng phí thời gian.”
Cô giả vờ vội vã muốn rời đi, người đàn ông liền vội vội vàng vàng chắn trước mặt cô, cười đùa hí hửng: “Cô bé, trên đời này không ai biết rõ chuyện đã xảy ra trong nhà họ Trần các người hơn tôi đâu.”
Không thể nghi ngờ gì nữa, ông ta là đang giả vờ đáng thương!
Chẳng qua cái hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi thảm hại này, đều đã lộ rõ ra từ trang phục cho đến ngôn từ cử chỉ.
Đáy mắt Trần Khả Như lóe lên một tia sáng, sau đó liền sở lên túi, đột nhiên nhíu mày, toàn bộ tiền mặt đã đem đi nộp tiền thuốc từ đêm qua, hiện tại trên người cô không còn một đồng nào nữa.
Cô nói nhỏ: “Như vậy đi, ông cho tôi số tài khoản, lát nữa tôi tới bệnh viện sẽ chuyển cho ông, hay là, ông đến bệnh viện với tôi đi?”
Người đàn ông hoảng sợ nhìn xung quanh, ấn vành mũ xuống, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Cô bé, tôi không có nhiều thời gian với cô như vậy, nếu có thẻ trên người, cô có thể đến ngân hàng rút tiền, trước tiên đưa tôi sáu mươi triệu đã.”
“Sáu mươi triệu đồng?’ Ông ta đúng là miệng rộng mà, chỉ một chút đã lộ rõ bản tính tham lam rồi.
Người đàn ông này với cháu trai Dương Thành Trung của Phan Lệ Thu đúng là cùng một ruột, không khác gì mấy bọn lưu manh.
Mặc dù trong lòng Trần Khả Như rất muốn tìm hiểu về chuyện của mẹ mình, nhưng tuyệt đối cô cũng không thể mặc cho người ta lợi dụng mình như vậy.
“Ông không thể chỉ nói mà không làm được, sau khi tôi trả tiền, trong tay ông lại không có bất kỳ tin tức có giá trị nào thì sao?”
Đáy mắt người đàn ông hiện lên mấy phần bực bội, sắc mặt lạnh lùng; “Cô bé, thấy cô cũng không quá chân thành, vậy thì vụ mua bán này cứ quên đi, coi như tôi chưa từng gặp cô.”
Ông ta siết chặt cổ áo, đút tay vào túi áo khoác màu đen, cơ thể còng xuống, bộ dạng như đang vội vàng chìm trong dòng người qua lại.
Trần Khả Như đứng im tại