(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnQuay đầu nhìn bên cạnh, Lãnh Vân Lâm nhắm chặt hai tròng mắt, an ổn mà ngủ. Nhìn sợi tóc anh ngăn nắp an tĩnh ngủ, nếu không phải biết anh đã nhanh ba mươi tuổi, hiện tại bộ dáng này thấy thế nào đều đã như là nam sinh mới ra đại học. Cô nhìn anh ngủ trở nên vô hại mà hồn nhiên mà lại cảm thấy được trong lòng loại chân tình dị dạng nào đó tại nảy mầm, tựa như nai con chạy loạn quấy đến cô không thể nào an bình.Cô đột nhiên cảm thấy được, thời gian thật sự sẽ thay đổi một người. Đã từng cô có bao nhiêu thích Mạc Thiểu Thần, đã từng cô lại oán hận anh ta, lại đã từng bởi vì anh chết mà thở dài một tiếng.Đã từng cô chán ghét Lãnh Vân Lâm bao nhiêu, cho dù cùng anh ở cùng một chỗ, mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế cũng chẳng qua là như thế nào mới có thể nhanh lên lấy đến tiền bạc từ bên cạnh anh rời khỏi.Mà hiện tại, cô nghĩ nếu không có Ân Ân, có lẽ cô cũng có thể không đi so đo anh những cái bệnh nhỏ khiến người chán ghét này hãm nhập trong lòng anh. Cô sẽ trở nên cực kỳ an phận, thật bình tĩnh, có lẽ còn có thể cố gắng lấy lòng cha mẹ anh, sắm vai nhân vật tốt cùng anh hạnh phúc sinh hoạt tại cùng nhau một đoạn thời quang.Nhưng mà, cô có Ân Ân.Hơn nữa cô tin tưởng Lãnh gia nhất định sẽ không nhận một đứa bé như vậy.Cho nên lần này, cô nghĩ rất rõ ràng.Thứ tư Ân Ân liền muốn tới đây kiểm tra, cùng ngày kiểm tra sức khoẻ, ngày hôm sau nghiên cứu phương án giải phẫu, có lẽ, vào thứ sáu Ân Ân của cô là có thể thoát khỏi người bị bệnh lâu ngày!Chờ bệnh Ân Ân chữa khỏi, cô sẽ cùng Lãnh Vân Lâm ngả bài. Toàn bộ đều đã nói cho anh, tốt, hư hỏng, chuyện Ân Ân, quá khứ còn có càng thêm càng thêm. . .Nhưng mà, mơ hồ trong đó, cô tựa hồ cảm thấy được, bây giờ Ân Ân chữa bệnh, có lẽ không dễ dàng giấu diếm được