(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnNgâm tắm bồn, nước lạnh, Triệu Hiểu Huyên đứng dậy dùng khăn tắm lau khô thân thể, mặc vào áo tắm, đứng ở gương nhìn chính mình trong gương.Bởi vì tác dụng nước ấm, máu lưu thông thông thuận, trên mặt ửng đỏ, mặt mày mang theo một tia khó xử, một tia khẩn trương còn có một tia hưng phấn, cả người quanh thân đều đã mang theo một loại không khí khó nói lên lời, khó xử lại nhìn thoáng chính mình trong gương, hít thở mấy hơi Triệu Hiểu Huyên đẩy ra cửa phòng tắm.Đứng ở cạnh tường, nhìn Lãnh Vân Lâm hô hấp đều đều trên giường, Triệu Hiểu Huyên từ từ, từ từ đi tới, vén một góc chăn lên, kéo cánh tay Lãnh Vân Lâm qua tới, sau đó chính mình tiến vào đến trong chăn, nằm ở trên cánh tay anh, nhắm mắt lại, Triệu Hiểu Huyên nghe thấy được tiếng tim đập chính mình "Ầm, ầm, ầm".Đèn trong phòng tắt, chỉ còn lại có một ngọn đèn bên cạnh giường phát ra màu vàng, nhìn người đi vào giấc ngủ, quay đầu nhìn quay mặt của anh tại ngọn đèn tô vẽ, bộ mặt anh biểu tình nhu hòa tựa hồ có thể nhìn đến lỗ chân lông trên làn da mặt anh, lại tựa hồ thấy anh ngủ thiếp đi lại vẫn đang mỉm cười.Triệu Hiểu Huyên nhìn Lãnh Vân Lâm vào mê, thật muốn cả đời cứ như vậy bồi bên cạnh anh, cứ như vậy nhìn anh mỉm cười hiếm có, bởi vì ý nghĩ như vậy Triệu Hiểu Huyên lại hướng Lãnh Vân Lâm nhích lại gần, kề sát tại bên cạnh anh, nhắm nghiền mắt.Kỳ thật còn muốn càng tiến một bước, nhưng là chung quy sợ đánh thức anh, vẫn lại là từ bỏ.Một đêm này, có hai người bởi vì thuốc mà ngủ đặc biệt say nồng; có hai người, bởi vì hưng phấn mà ngủ không yên.=========================Ngày hôm sau, trước hết đã tỉnh lại là Mộ Thanh Vũ, ngày hôm qua vẫn lại là ánh nắng tươi sáng, hôm nay liền mưa nhỏ, tí tách, mưa đánh tại cửa sổ, ban công thậm chí rơi trên mặt đất, thanh âm thanh âm truyền tới trong lỗ tai cô, mở mắt buồn ngủ, phát hiện chính mình đơn độc một mình nằm ở giường bệnh