(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnQuay đầu xem Lý Tiêu Nhiên, lại thấy Lý Tiêu Nhiên liền như vậy nhìn chằm chằm vào chính mình.Tựa hồ ở trong mắt anh thấy ánh mặt trời, ấm áp như thế.Cô đột nhiên sửng sốt, có chút xấu hổ nghiêng đầu nhìn Mộ Thượng Ân bên cạnh.Động tác Mộ Thanh Vũ cắt ngang Lý Tiêu Nhiên suy nghĩ, anh thu hồi suy nghĩ đã bay xa lấy lại tinh thần kẹp lên một khối đậu cô-ve đặt ở trong bát Mộ Thanh Vũ, anh vẫn nhớ Mộ Thanh Vũ không làm sao ăn thịt, nhưng vẫn lại là chiếu cố thân thể Mộ Thượng Ân hi vọng bé khỏe mạnh: "Thanh Vũ, em một tháng này quá vất vả, ăn nhiều một chút."Không biết vì cái gì, Mộ Thanh Vũ nghe thế cảm thấy được có chút gì không thích hợp.Một tháng quá vất vả? Uh`m, hầu hạ Lãnh Vân Lâm, là rất vất vả.Mộ Thanh Vũ biểu tình cứng đờ, nhưng là rất nhanh khôi phục bình thường, nhanh đến Lý Tiêu Nhiên đều không có phát hiện, hai người cười nói, tiếp tục ăn cơm.Cô xấu hổ gật gật đầu, nói: "Không cần giúp em gắp. Chính anh ăn a!"Lý Tiêu Nhiên làm sao nghe không hiểu một chút xa cách trong lời nói cô?Trong lúc này, hai người không nói nữa, đều đã cúi đầu yên lặng ăn cơm trong bát."Mẹ, mẹ. . ." Giọng trẻ con Mộ Thượng Ân thanh thúy non nớt truyền tới trong lỗ tai hai người."Ân Ân, làm sao vậy?" Mộ Thanh Vũ ân cần hỏi han, Lý Tiêu Nhiên cũng nhìn Mộ Thượng Ân."Mẹ, con muốn ăn cái kia." Mộ Thượng Ân vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ thịt kho tiêu cách bé có phần xa.Mộ Thanh Vũ dùng thìa múc một muỗng thịt đưa đến trong bát Mộ Thượng Ân."Mẹ, cái này, màu sắc rực rỡ, thật là đẹp mắt." Mộ Thượng Ân chỉ vào thịt trong bát nói.Mộ Thanh Vũ gật gật đầu nói: "Đúng a, Ân Ân thích ăn đồ ăn màu sắc rực