(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnNhìn Mộ Thanh Vũ từng bước một đi vào, ngọt ngào hô một câu "Mẹ."Mộ Thanh Vũ ngồi đến bên giường, ôm Mộ Thượng Ân.Mộ Thượng Ân gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cẩn thận hỏi. "Mẹ, mẹ có thể bồi con rồi hả ? Không cần đi làm rồi hả ?"Mộ Thanh Vũ nhìn Mộ Thượng Ân bộ dáng có hiểu biết, ôm anh tại trên mặt anh hôn một cái nói: "Mẹ ngày mai cùng Ân Ân, có được hay không?"Mộ Thượng Ân lập tức nở nụ cười: "Tốt."" Chờ Ân Ân về sau làm xong giải phẫu là có thể nơi nơi đi chơi rồi. Ân Ân nghĩ muốn đi chỗ nào?" Mộ Thanh Vũ nghiêng đầu, nhìn bé hỏi."Ân Ân muốn cùng mẹ đi công viên trò chơi, còn có chú Lý." Nói xong lời cuối cùng, Mộ Thượng Ân nhìn nhìn sắc mặt Mộ Thanh Vũ.Mộ Thanh Vũ nhìn bé nho nhỏ liền hiểu được thông cảm tâm tư của bản thân như vậy, ôm lại ôm ấp bé nói: "Tốt, ngày mai kêu lên chú Lý, chúng ta cùng đi công viên trò chơi.""Uh`m, mẹ tốt nhất rồi." Mộ Thượng Ân ôm mặt Mộ Thanh Vũ hôn một cái." Mau đi ngủ, nghỉ ngơi về sau mới có thể đi công viên trò chơi ngoạn chơi." Mộ Thanh Vũ cười, nhìn Mộ Thượng Ân nói."Uh`m, mẹ, ngủ ngon." Mộ Thượng Ân tự động thả chuyện cổ tích thả lại ngăn tủ bên giường, nằm ở trong chăn.Mộ Thanh Vũ nghiêng thân, chống đầu nhìn Mộ Thượng Ân hô hấp dần dần vững vàng, lấy tay sờ sờ mặt Mộ Thượng Ân, theo Mộ Thượng Ân dần dần lớn lên liền cũng càng giống ba bé.Nhớ tới cái từ "Ba ba" này, Mộ Thanh Vũ cảm thấy được trong lòng co rút đau đớn một phen, giống như thấy." Anh", ánh mắt anh ôn nhu cũng không phải nhìn về phía cô.Mộ Thanh Vũ trừng mắt nhìn, mới phát hiện, không biết cái lúc gì mi tâm đã là hơi hơi nhăn lại.Cô lắc đầu tắt đi đèn đặt mình ngã