(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnTrong đầu hiện lên rất nhiều loại ý nghĩ, sau cùng cô chỉ là nói: "Không có việc gì, em đi trước."Đợi cho trị bệnh Ân Ân cô cùng Lãnh Vân Lâm ngả bài hoàn tất, hoặc là bồi thường anh trả thù lao hoặc là cái khác. Hoặc là. . .Cô hơi chút thu thập một phen.Dù sao, chính mình nằm viện, là muốn mặc đồ bệnh nhân, mà ở Ân Ân nơi này, tự nhiên không có khả năng.Vì thế, cô đầu tiên tìm gian tầng trệt trong đó đi vào toilet nữ, thay đổi toàn thân đồ bệnh nhân, lại lộng lộng tóc, lúc này mới ra ngoài.Trở lại phòng bệnh chính mình, kỳ thật dựa theo bệnh tình cô hiện tại có thể không cần ở viện rồi. Chỉ là, cô nghĩ muốn gần gũi chiếu cố Ân Ân, Lãnh Vân Lâm lại sợ cô ra bệnh viện đã bị chó săn vây công.Toàn bộ đều đã thu phục, cô mới lui về phòng chính mình, Lãnh Vân Lâm còn không có tới.Cô thoáng thu thập một phen, vừa mới mở ra chăn, lấy biểu hiện chính mình là ở nghỉ ngơi. Không nghĩ tới còn không có đợi cô ngã vào trên ra giường, cửa phòng bệnh đã bị gõ mở.Còn không có quay đầu, đã ngửi đến một cỗ mùi rượu gay mũi, vừa quay đầu lại quả nhiên thấy Trình Diệu Quân đỡ Lãnh Vân Lâm vào cửa."Sao lại thế này a?" Mộ Thanh Vũ hoảng sợ, nhưng mà cô nhìn đến Lãnh Vân Lâm say mê giống như bùn lầy, vẫn lại là lấy làm kinh hãi."Tổng giám đốc buổi chiều gặp được một cái bạn tốt, Tư Đồ Hiên người thừa kế gia tộc Tư Đồ Mĩ quốc, hai người rất lâu không gặp, lại nói chuyện sinh ý, hôm nay uống nhiều hai chén, vốn buổi tối có cái bữa tiệc, cũng bị đẩy hết." Trình Diệu Quân đỡ Lãnh Vân Lâm vào cửa, anh cước bộ lảo đảo, ánh mắt hơi hơi nhắm, tuấn nhan trắng nõn trở nên dị thường đỏ ửng, như là ráng đỏ một dạng.Vốn Mộ Thanh Vũ còn muốn rất nhiều lí do thoái thác, như thế nào mời anh đi, không nghĩ tới lại bởi vì nhìn đến Lãnh