(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnCó lẽ là bởi vì đứa bé quá nhỏ, lại có lẽ bị cái bàn chặn tầm mắt, những người phía sau bé đó không có thấy, thiếu chút nữa chen bé."Cẩn thận!" Lãnh Vân Lâm lập tức vươn tay, ôm đứa bé trai vào trong ngực.Hoàn hồn vừa thấy, một tiểu gia hỏa ba bốn tuổi phía trên mặc áo khoác nhỏ Siêu Nhân Điện Quang đáng yêu, phía dưới mặc quần bò, trên chân một đôi dép nhỏ. Thân thể mềm mại đang nằm sấp tại trên chân anh, tay gắt gao ôm chân anh. Một đôi mắt to đen lay láy giống như bảo thạch tinh thuần nhất, lông mi dài dài đang nghiêm trang tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm mình.Bộ dáng đứa bé trai cực kỳ ngay thẳng, tóc mềm mại đáp trên trán, miệng nhỏ giống thạch hoa quả chu, má phải có một cái lúm nhợt nhạt.Trong lòng Lãnh Vân Lâm không biết như thế nào run lên, thân thể mềm tựa vào trên chân mình, mà lại để cho toàn thân anh đều đã tê tê dại dại. Hơn nữa diện mạo tiểu gia hỏa này tựa hồ có chút nhìn quen mắt?"Chú." Tiểu tử kia vừa mở miệng, thanh âm mềm mềm dẻo dẻo, như là một khối đường, lập tức khiến cho tâm của anh mềm mại!Nhìn đến trên bàn Lãnh Vân Lâm bởi vì chờ đợi Mộ Thanh Vũ mà lấy ra thuốc, tiểu tử kia không chút nào sợ người lạ nói: "Chú, không cần hút thuốc!"Không biết vì cái gì, có lẽ, là vì tiểu tử kia cùng Tiểu Bảo lớn giống nhau hơn nữa nhìn qua lanh lợi đáng yêu anh nhất thời dụi tắt điếu thuốc đ ở trên bàn, lập tức cánh tay không tự chủ được ôm lấy đứa bé trai để cho bé ngồi vào trên chân mình, ôn nhu đùa nói: "Vì cái gì không được hút thuốc?"Đứa bé trai không chút nào sợ người lạ nghiêm trang giải thích cho anh: "Hút thuốc khó ngửi." Nói xong, tay nhỏ mập mạp còn nắm cái mũi nhỏ chính mình làm một cái mặt