(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh Nguyễn"Vậy sao?" Âm cuối Lãnh Vân Lâm mang theo một tia nồng đậm trêu tức. Anh đoạt lấy ảnh chụp: "Một khi đã như vậy, vì cái gì muốn kí gửi ảnh chụp của cô đến công ty? Tôi nhìn xem!"Triệu Hiểu Huyên trơ mắt nhìn Lãnh Vân Lâm tiếp nhận phong thư, mở ra, sau đó lấy ra ảnh chụp, nhìn một tấm một tấm, giờ phút này, Triệu Hiểu Huyên cảm thấy được cô đã đứng ở bên cạnh vách núi đen, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy cô sẽ rơi vào địa ngục!Sau khi xem xong, một tay Lãnh Vân Lâm đặt trên ảnh chụp ở trên bàn, lại không có một câu.Văn phòng an tĩnh, giống như cánh đồng hoang vu.Đột nhiên, Lãnh Vân Lâm trái lại không có bao nhiêu phẫn nộ, anh chỉ là cầm lấy ảnh chụp trên bàn hướng Triệu Hiểu Huyên bên kia ném đi, thanh âm trầm nghiêm trang: "Triệu Hiểu Huyên, có thể giải thích một phen cho tôi hay không, những thứ ảnh chụp này chụp đến đều đã là cái gì?"Triệu Hiểu Huyên không nói gì, lại rùng mình ớn lạnh.Hồi lâu, cô mới cường cười một tiếng: "Này, này không phải ảnh chụp Tuyền Lăng sao? Này theo em có cái gì quan hệ?""Không có quan hệ gì với cô?" Hai tay Lãnh Vân Lâm ôm ngực, ánh mắt lại càng thêm lãnh."Vân. . . Anh Vân Lâm, em...Em thật sự không biết, đã xảy ra cái gì!" Triệu Hiểu Huyên cố gắng muốn nói chuyện, lại cảm thấy được, giờ phút này chính mình đánh mất năng lực nói.Triệu Hiểu Huyên vẫn nói không ra lời, Trình Diệu Quân ở một bên mở ra cây bút ghi âm kia!Bên trong, có một đoạn tạp âm, sau đó kế tiếp chính là ba đoạn ghi âm.Đoạn thứ nhất, là công nhân xí nghiệp Triệu thị liên hệ Bình Đắc Ích: "Là Triệu tiểu thư tìm được tôi muốn tôi gửi cho tài khoản này ba trăm vạn. Cô nói là hợp tác buôn bán, tôi cũng không biết."Đoạn thứ hai còn lại là cái bạn bè tại quán bar nghe xong lời của cô yêu sách truyền thông chuyện tình Mộ Thanh Vũ bị tập kích lại nằm viện kia: "Yêu sách? A..., Anh nói chuyện tình tập đoàn Lãnh thị a! Đúng vậy a, lúc ấy tôi cùng Hiểu