(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnAnh lắc đầu, đáy mắt dập dờn đều là cảm xúc âm lãnh.Ngón tay, lại gắt gao nắm tay.=========================Bên này, kiểm tra phòng hoàn tất.Chờ đến người trong nhà chỉ còn lại có Mộ Thanh Vũ cùng Lý Tiêu Nhiên, cùng với Mộ Thượng Ân trên giường nhỏ, canh cá rất nhiều, Mộ Thanh Vũ cùng Mộ Thượng Ân không có khả năng uống xong. Mộ Thanh Vũ vì thế rửa sạch sẽ bát, đem thìa đưa qua: "Tiêu Nhiên, anh cũng ăn chút đi."Lý Tiêu Nhiên nhìn hốc mắt Mộ Thanh Vũ đỏ bừng, nhìn cô biểu tình ôn nhu tiếp nhận bát, còn không có uống hai miệng, liền hỏi: "Ân Ân anh , có phải đã vượt qua kỳ nguy hiểm hay không?""Uh`m." Mộ Thanh Vũ gật gật đầu, sờ sờ đầu con trai." Này một hai ngày không có xuất hiện sốt cao cùng phản ứng bàixích trên cơ bản cũng là có thể nói Ân Ân không có việc gì rồi.""Thật là tốt biết bao a!" Lý Tiêu Nhiên không khỏi cảm thán nói. "Em không phải là hi vọng Ân Ân có thể khỏi hẳn sao? Lần này, về sau bé sẽ giống đứa nhỏ bình thường rồi. Cũng không cần lại lo lắng xảy ra chuyện."Anh nhìn Mộ Thanh Vũ, tâm lại đau, anh lại một lần nữa từ trong đáy lòng cảm nhận được chính mình là bao nhiêu đau lòng cô gái kiên cường này."Đúng a." Mộ Thanh Vũ gật gật đầu, "Cho nên, anh..."Cô như thế nào không biết xấu hổ nói, Ân Ân không có việc gì cho nên tôi cũng không cần anh, anh cũng không cần tới nữa?Cô là thật thua thiệt Lý Tiêu Nhiên, nhưng mà, cô lại thật sự không biết như thế nào trả anh. Cô không thích anh , miễn cưỡng cùng với anh sẽ chỉ làm hai người càng thống khổ, có lẽ lại vẫn sẽ liên lụy Ân Ân.Cự tuyệt là tất nhiên, nhưng mà cự tuyệt như thế nào?Còn như gần như xa như vậy tiếp xuống sẽ chỉ làm anh càng lún càng sâu, chính mình