(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnMà anh nhưng lại mang theo cô, một đường đi tới bên cạnh tầng thượng. Đứng ở chỗ này có thể nhìn toàn cảnh đến cả tòa bệnh viện.Gió mạnh vù vù cô vung cổ tay anh cầm tay chính mình. Mạc Thiểu Thần cũng không có cùng cô tranh chấp, mà chỉ là quay đầu nhìn cô một cái!"Có chuyện gì anh nói đi." Cô cách anh hơi hơi lui ra phía sau một bước, kéo ra một chút khoảng cách.Mà Mạc Thiểu Thần, thì tại động tác của cô, đôi mắt càng sâu rồi."Thanh Vũ. . ."Cô thấy được màu mắt anh bỗng nhiên trầm, ước chừng biết rõ anh muốn nói cái gì đó.Nói thật ra nói, tại ngay từ đầu nhìn thấy anh kia, cô thật sự là hận không thể anh đem toàn bộ sự tình nói rõ ràng!Vì cái gì anh không chết?Vì cái gì anh không chết, nhưng không có trở về? Vừa đi chính là năm năm?Vì cái gì gặp lại, lại muốn làm bộ như không biết cô?Nhưng mà, tại thời khắc này, bởi vì mấy ngày lắng đọng lại, cô ngược lại, phân tâm tình kích động đối với Mạc Thiểu Thần từ từ trừ khử.Mặc kệ anh bởi vì lí do gì đó, năm năm trước rời khỏi như vậy, năm năm sau lại trang làm cái gì cũng không biết trở về, đều đã cùng cô không có vấn đề gì rồi.Cô mâu quang chớp lóe, xoay người rời khỏi lại bị anh kéo lại cánh tay!"Thanh Vũ, em đừng đi!"" Buông tay đi!" Cô thanh âm mỏi mệt, ngay cả mắng anh đều không có khí lực, tay anh lại như cũ nắm chặt cánh tay của cô mãi đến - -" Buông tay đi, anh rể."Một tiếng "Anh rể", như là một đạo sấm sét, nhất thời đưa anh ngơ ngẩn chém ra ngay tại chỗ, không khả năng nhúc nhích!Anh cầm lấy ngón tay cô, rãi thả lỏng, cô cũng nhân cơ hội buông ra tay , từ từ lui về phía sau, lui về phía sau, thối lui đến khoảng cách cùng anh ước chừng một mét. Sau đó, bình tĩnh hỏi: "Anh muốn nói