(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnCư nhiên nhíu mày cho anh? Cư nhiên lui về phía sau cho anh? Anh Không để cho cô như ý!Trong lòng bị hành vi của cô kích thích lấy ra đau, giống như là ở trong băng tuyết ngập trời bị người lột bỏ từng kiện quần áo mặc cho gió lạnh tận xương, một chút đưa anh lăng trì! Anh cắn răng, cho dù trong ngực đã kịch liệt lên xuống, thanh âm lại quỷ dị bình tĩnh: "Tới đây."Hai chữ vô cùng đơn giản, Mộ Thanh Vũ lại nhìn thuốc trên tay anh, không hề động.Trong phòng, cực kỳ an tĩnh, hồi lâu, mãi đến Lãnh Vân Lâm lại bảo một tiếng: "Tới đây!"Bây giờ, thanh âm hơi hơi có chút giơ lên, biểu hiện ra tâm tình anh có chút cấp bách cũng có chút ẩn tàng đau khổ.Mà cô không có nghe thấy đau khổ của anh, chỉ là nghe thấy được cấp bách của anh. Cô hơi hơi ngẩn người, lập tức trước đi tới, kéo rớt miếng xì gà trong tay anh, gạt tàn ở một bên rơi xuống: "Thuốc hút nhiều không tốt - - "Lời còn chưa dứt, eo của cô bỗng nhiên bị anh gắt gao bóp chặt, lập tức dùng lực lôi kéo, cả người ngã ngồi tại trong lòng anh!Cô sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đi xem bụng dưới. Bảo Bảo không có kháng nghị, cô hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà phản ứng của cô rơi vào đáy mắt Lãnh Vân Lâm lại ngược lại là chứng cứ cô đã chán ghét chính mình!Giống như một con dao nhọn đâm vào đáy lòng anh! Đau được trái tim của anh vỡ toang, đau được anh cả người đều đã nhịn không được có phần phát run! Co gái trong lòng vẫn lại là cô nhưng mà thật là cô sao?Có lẽ, cô từ vừa mới bắt đầu liền không có thích quá anh . Cô một lòng nghĩ chính là từ anh nơi này cho tới một khoản tiền, cho đứa nhỏ cô cùng người đàn ông khác sinh chữa bệnh!Đúng vậy, anh như thế nào quên rồi hả ? Cô tại bị anh bức bách vô cùng tàn nhẫn đã từng nói qua cô từng có một đứa bé