(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnTrừ bỏ lòng bàn chân run lên, Bảo Bảo trong bụng im lặng tựa hồ một chút không khoẻ đều không có cảm giác được.Mang thai ba tháng đầu tốt nhất không muốn thân mật tiếp xúc. Là cái mọi người biết. Nhưng mà không ít mẹ sơ ý có lẽ chính mình có thai một hai tháng cũng không biết càng đừng nói sẽ bài xích ban đêm vô cùng thân thiết rồi.Lãnh Vân Lâm không biết có phải bởi vì lâu lắm không có cùng cô tiếp xúc hay không, cư nhiên lăn qua lăn lại cô ba lần. Cô cũng có thể may mắn đứa nhỏ kiên cường. Mặc dù ba ba đứa nhỏ có chút thô lỗ, Bảo Bảo vẫn như cũ im lặng trốn ở bụng không có một tia không khoẻ.Chỉ là cô vừa mới đứng dậy, Lãnh Vân Lâm liền tự động nắm ở vòng eo của cô kéo cô rơi vào trong lòng mình: "Em nghĩ muốn đi nơi nào?""Vân Lâm, em. . ." Cô không phản bác được, Lãnh Vân Lâm như là đã thanh tỉnh, nghĩ muốn cơ hội vụng trộm chạy về đi gặp con trai cơ hồ là không."Theo giúp anh ngủ!" Thanh âm của anh quả quyết mà đơn giản, bàn tay to nhốt chặt vòng eo của cô, chân dài đặt tại trên đùi cô, giống như coi cô như gối ôm kiên quyết không cho cô rời khỏi!Cô không biết nên là giải thích như thế nào, cũng không biết lại vẫn nên là lập cái dạng lý do gì rời khỏi anh . Bởi vì thuận lợi nhốt chặt cô về sau Lãnh Vân Lâm liền đóng lại hai tròng mắt, giống như là mệt cực mà ngủ rốt cuộc nghe không vô bất luận cái gì ngôn ngữ.Trong lòng cô bất an thử phải rời khỏi trói buộc của anh lại không hề kết quả.Di động của cô sớm cũng bởi vì hết pin mà tự động tắt máy, lúc này, cũng lại nghe không được tiếng chuông ầm ĩ lỗ tai.Trong lòng cô thực vội, mặc dù Mạc Thiểu Thần nói Ân Ân chỉ là tiêu chảy, không có việc lớn. Nhưng mà, đối với cha mẹ mà nói, mỗi một sự kiện đứa nhỏ đều là việc lớn.Không biết Ân