(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Quỳnh NguyễnAnh thật sự hận không thể bóp chết cô gái này! Xé ra trái tim cô nhìn xem cô tới cùng còn có tâm không!Anh nhịn hồi lâu, mới nhẫn nại tiếp xuống, xoay người lại nói: "Thanh Vũ, em đi về nghỉ ngơi trước, công ty còn có việc.""Uh`m, em biết rõ." Cô gật đầu, biểu tình có chút tự do.Anh thấy ánh mắt của cô cũng không đâm phá, hai người đều có tâm sự riêng, Mộ Thanh Vũ tâm tình vẫn thực vội, nhưng mà mà lại không dám cướp đoạt rời đi trước, chỉ có chờ anh kì kèo mè nheo thu thập hoàn tất còn tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo, lại không có tính toán rời khỏi mà là ngồi ở trên ghế sofa.Mộ Thanh Vũ sắp vội muốn chết, đợi hồi lâu, nhìn anh xem tin tức quan trọng đổi đến chỗ trang báo tài chính và kinh tế, cô rốt cục nhịn không được mở miệng: "Vân Lâm, anh không phải. . . Có việc gì thế?""Uh`m." Anh gật gật đầu, ánh mắt cũng chưa nâng tiếp tục xem báo giấy."Vậy anh...""Gấp cái gì? Người khác còn không có tới a!" Lãnh Vân Lâm cố ý bắt chéo hai chân, bày ra một bộ cực kỳ tự nhiên. "Hơn nữa anh còn không ăn điểm tâm a. Chúng ta, ra ngoài ăn điểm tâm đi? Anh còn nghe nói, kề bên này có một nhà làm xíu mại, hương vị đặc biệt tốt. Muốn cùng đi nếm thử một chút hay không?"Mộ Thanh Vũ làm sao có tâm tình cùng anh ra ngoài ăn điểm tâm? Cô đáy mắt đều là lo lắng che dấu không được, huống chi vẫn lại là ra ngoài ăn ăn điểm tâm?Cô lắc đầu nói: "Quá phiền toái thôi.""Anh cũng không ngại phiền toái, em ngại phiền toái cái gì?" Lãnh Vân Lâm nói xong ôm cô vào lòng. "Anh gần đây nhưng mà vội vàng được chân không chạm đất, mà em vẫn lại là ở trong này nghỉ ngơi. Đúng rồi, nếu không em theo anh cùng nhau về công ty? Giữa trưa chúng ta đi ra đi ăn thịt bò có được hay không?"Thanh âm anh trái lại ôn nhu,