Editor: Quỳnh NguyễnNhưng mà dĩ vãng Lãnh Vân Lâm đối với hành vi Vũ Trạch Hiểu thích sai sử Mộ Thanh Vũ rất không vừa lòng trái lại không có một chút chỉ trích.
Anh chỉ là ngồi ở trên ghế sofa, áo sơmi màu trắng, phía dưới còn lại là quần dài tây trang màu bạc, vẻ mặt tùy ý.Nhìn đến cô tới, Lãnh Vân Lâm cũng không có nói một câu.
Ngược lại là Tiểu Bảo bên chân anh đã chạy tới: "Thím nhỏ."Cô không phát hiện là tại sau khi Tiểu Bảo mở miệng kêu "Thím nhỏ", ánh mắt Lãnh Vân Lâm bỗng dưng hiện lên một đạo tối tăm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà anh không có bày tỏ, trái lại đưa tay ôm cô tới đây: "Thanh Vũ."Cô nắm tay Tiểu Bảo, từng cái hướng chư vị hiện trường gật đầu thăm hỏi.
Có vài vị, cô nhận thức không ra bộ dáng, nhưng mà xem hình tượng kia cũng là bạn của Lãnh Vân Lâm.Một cái là người đàn ông áo sơmi màu đen, sinh ra được một đôi mắt đào hoa, chân thon dài thoải mái đè lên nhau, tà tứ lười biếng tựa vào ở trên ghế sofa.
Áo sơmi lại không giữ tốt lộ ra trong ngực màu mật ong.Mà bên cạnh anh ngồi một người phụ nữ cao quý tao nhã, toàn thân mặc váy liền áo không hề có vẻ nhiều hào hoa xa xỉ, chỉ là toàn thân đơn giản triển lộ đường cong linh lung không bỏ sót.
Nhìn qua không giống như là vợ của anh, bởi vì không phải đặc biệt thân mật ngược lại như là em gái của anh.Mà bên người cô gái này nhưng lại ngồi một cái người đàn ông hơn hai mươi tuổi, tuổi rõ ràng có vẻ nhỏ nhưng là lại trầm tĩnh ôn hòa.
Mặc quần áo thoải mái , chất liệu vải sa hoa, có một loại quý tộc cổ điển tao nhã xa hoa lại mang theo một loại tự do phiêu dật.Cô chưa thấy qua ba người này, nhưng mà có người ngoài ở đây, cô vốn đánh tốt nghĩ sẵn trong đầu chuẩn bị cùng Lãnh Vân Lâm nói rõ ngọn ngành lại không biết nên nói như thế nào ra khỏi miệng mới đúng!Không biết vì cái gì, Lãnh Vân Lâm nhìn Mộ Thanh Vũ nắm Tiểu Bảo, liền không tự chủ được nhớ tới cô nắm Ân Ân,