Sắc mặt Mục Lăng trầm xuống, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn Cố Bình An, chỉ tiếc, Cố Bình An đang đùa nghịch, không hề phát hiện ra ánh mắt của Mục Lăng, nếu không nhất định sẽ rùng mình một cái.
Mục Lăng hít sâu, "Vì sao nói như vậy?"
"Bởi vì các người giống nhau, đều dối trá, rất xứng đôi."
"Chỉ như vậy?"
"Bằng không anh nghĩ sao?" Cố Bình An ngẩng đầu nhìn hắn "Anh lại không tức giận, quả thực là kỳ tích."
"Cố Bình An, em...." Mục Lăng trong nháy mắt lửa giận hừng hực, nhưng mà, Cố Bình An cái gì cũng không biết, hắn cùng một tiểu nha đầu tức giận làm cái gì chứ? Thật không đáng giá.
"Cùng tôi đi tham gia một hoạt động."
"Không đi." Cố Bình An nằm ăn vạ trên ghế, cô thật sự một chút cũng không muốn ra ngoài.
"Cố Bình An, anh cho em hai lựa chọn, một, tự giác lên lầu thay quần áo, cùng anh ra ngoài, hai là anh khiêng em ra."
Cố Bình An suy nghĩ một chút, hai cái lựa chọn đều là muốn cô phải ra ngoài, chỉ là khác nhau ở chỗ bị vác ra và tự đi ra, vẫn là phải đi ra ngoài, cô ngẫm nghĩ, "Có cái lựa chọn thứ ba không?"
"Không có!"
"Cái lựa chọn này quá tệ, không phục!!" Cố Bình An tức giận, thu dọn sách chạy lên lầu.
Mục Lăng ở sau lưng cô búng tay một cái, "Cô gái ngoan, đúng là thông minh."
Cố Bình An quay đầu lại, dựng thẳng ngón giữa lên, Mục Lăng dở khóc dở cười, hắn cầm nửa ly trà mà Cố Bình An uống dở kia lên, có chút ghét bỏ uống một ngụm, tiếp theo lại lấy một ly khác, hồng trà này hương vị không tồi, so với nhà hắn một chút cũng không kém, không biết là ai tặng cho Cố Vân, trà tốt như vậy, đúng là món quà không tồi.
Điện thoại vang lên.
Mục Lăng cầm điện thoại, "Lăng, em đã trở về."
"Ừm, anh biết." Mục Lăng nói, dừng một chút, "Em nên hai ngày nữa mới trở về."
"Em nhớ anh, một khắc cũng
không muốn chờ, một người lẻ loi ở bên ngoài du lịch, một chút cũng không vui, em gấp không chờ nổi mà muốn trở về gặp anh." Giọng nói người phụ nữ nghe có chút đáng thương, "Anh một chút cũng không nhớ em sao?"
"Nhớ." Chỉ là, hắn có nhiều chuyện cần phải làm, cái nhớ này đã bị lãng quên...
"Buổi tối gặp ở chỗ cũ được không?" Người phụ nữ nhẹ giọng nói.
Mục Lăng nói, "Được, lúc đó gặp."
"Lúc đó gặp."
Mục Lăng ngắt điện thoại, đợi mười phút, Cố Bình An đã thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống, Mục Lăng đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, "Em không thể ăn mặc nghiêm túc một chút được sao?"
"Nghiêm túc cái gì? Như lão xử nữ sao? Tôi mới hai mươi tuổi anh tưởng quá nhiều."
"Ít nhất long trọng một chút, ok?" Cố Bình An vốn dĩ không để ý ngoại hình, quá mức ngây ngô, diện mạo không nổi bật, ăn mặc quá mộc mạc, ra ngoài nói là vị hôn thê của Mục Lăng, tất cả mọi người đều sẽ chê cười hắn thấy thế nào đối với một mâm rau xanh.
Mặt hướng lên trời, quần áo học sinh, vợ cậu sao, mẹ nó không phải chọc tôi đi?
"Tôi có chỗ nào không đủ long trọng?" Cố Bình An cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, "Sơ mi trắng, quần jean, tôi lục mãi mới được áo sơ mi đẹp như này, anh nghĩ tôi tìm dễ lắm sao? Anh còn nói không đủ long trọng?"
"Em đang nhắc nhở anh mua quần áo cho em sao?"
Cố Bình An vô tội mà chớp đôi mắt, "Anh sẽ mua hả?"
Mục Lăng, "..........."