Hắn như một thợ săn tàn nhẫn, nhìn chăm chú vào con mồi của mình, khiến nó không còn đường nào chạy thoát.
Mục Lăng là người kiểm soát tất cả mọi thứ, hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác này.
Cố Bình An lui sát về bức tường, phía sau lưng cô đều là mồ hôi lạnh, "Cuối cùng là anh uống say thật hay là đang giả bộ?"
Dù thế nào thì cô cũng không phân biệt được, Mục Lăng là đang giả bộ hay thật sự uống say.
"Anh vẫn luôn rất tỉnh táo." Mục Lăng ngả nghiêng đi tới, dưới chân không biết vấp phải cái gì, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống sô pha mềm mại. Xém chút nữa hắn còn đã làm ngã bình hoa trên bàn. Cố Bình An ngược lại thở phào nhẹ nhõm, Mục Lăng uống say, hóa ra là thật sự đã uống say.
Một màn vừa nãy dọa chết cô.
Cô còn cho rằng loại tiết mục giam cầm hay có trong truyện tranh này sẽ xảy ra trên người cô, dọa cô cả người toát đầy mồ hôi lạnh.
Mục Lăng bò dậy, "Bà xã, lại đây!"
Hắn ngoắc ngón tay, nhưng Cố Bình An làm sao dám đến gần hắn. Cô không lên tiếng, cách xa hắn một đoạn khoảng cách an toàn. Mục Lăng tựa như rất buồn rầu, đầu cũng đau, hắn dựa vào sô pha, chân dài gác lên, "Bà xã, em sợ anh làm gì? Anh đối xử với em tốt như vậy, thẻ cũng cho em tự tiện quẹt, em muốn đến thì đến muốn đi thì đi, em còn thấy anh đáng sợ ở chỗ nào hả?"
Cố Bình An ngẩn ra, đúng vậy, nói thật Mục Lăng có chỗ nào đáng sợ? Cho cô thẻ ngân hàng tự tiện quẹt. Nếu như là một người đàn ông khác, thì một cô gái quẹt nhiều tiền trong một đêm thì chắc mặt cũng tái mét rồi. Tuy mặt Mục Lăng cũng tái xanh nhưng dù một câu trách cứ cũng không nói với cô. Hắn thậm chí còn ngược lại đưa cho cô một thẻ khác nhiều tiền hơn.
Cô cũng đúng là muốn đến thì đến muốn đi thì đi, tuy rằng hắn vẫn luôn uy hiếp cô, nhưng cô cũng đâu phải người dễ chọc. Có lần cô với hắn tranh chấp, Mục Lăng cũng đánh cô, nhưng cô cũng đâu vừa, tát lại hắn hai cái. Ngoại trừ lần đó ra, thì Mục Lăng còn làm gì với cô không nhỉ?
Hình như Mục Lăng cũng chẳng làm gì với cô.
Nhưng lần hắn đánh cô không phải là vì chia rẽ cô với Dương Sâm sao?
Kỳ thật cũng không phải, cô với Dương Sâm cũng đâu đến mức như vậy, cho nên vì sao
cô vẫn luôn cảm thấy Mục Lăng rất đáng sợ? Chẳng lẽ là cô bị tâm lý bởi các tin đồn ư?
Chắc là do trực giác của người phụ nữ, vì trong lời đồn Mục Lăng là người rất đáng sợ. Nhưng khi cô không ở cạnh Mục Lăng thì còn đặc biệt đáng sợ hơn vì hành tung của cô Mục Lăng đều biết rõ, hắn đem cô khống chế chặt chẽ trong lòng bàn tay mình. Đó mới chính là điều khiến cô rất sợ hãi.
Trực giác của cô cũng cảm giác rằng Mục Lăng cũng không phải người tốt.
Nhưng nếu nói hắn xấu ở điểm nào, hay làm chuyện gì xấu, thì cô thật đúng là không nói ra được.
"Bà xã, nhìn ánh mắt em thật đáng thương." Mục Lăng cười, "Anh mềm lòng rồi."
"Anh mềm lòng cái gì? Anh muốn làm gì với tôi hả?" Cố Bình An nghi ngờ nghĩ về câu nói của hắn, hắn mềm lòng cái gì?
Mục Lăng bí hiểm cười, ngoắc ngón tay, "Em lại đây, rồi anh sẽ nói cho em."
Giọng điệu của Mục Lăng như một con sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, ỷ vào việc Mục Lăng đang say, Cố Bình An cũng nhích lại, cô đột nhiên nhìn thấy bên dưới cái bàn có một bộ bài poker, Cố Bình An nói, "Chúng ta chơi một trò chơi được không?"
Mục Lăng thấy thú vị, hai tay gác lên ghế sô pha, bộ dáng phóng đãng, "Bà xã đại nhân, em muốn chơi thế nào?"
"Trò lời thật lòng, nếu tôi thắng, anh trả lời tôi một câu hỏi, còn anh thắng, tôi sẽ trả lời anh một câu hỏi." Cố Bình An nói, có rất nhiều chuyện cô còn nghi hoặc, vì vậy cô cần một câu trả lời.
Mục Lăng giơ ngón trỏ lên lắc lắc, "Anh không có nghi vấn gì với em, không bằng như vậy, nếu anh thắng em sẽ hôn anh một cái, thế nào?"
Cố Bình An tức giận, đối với điều kiện nhục nhã như vậy, theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Mục Lăng có thể trả lời câu hỏi của cô, trong lòng Cố Bình An quyết định đánh cược thử xem.