Thua tám trận, môi Cố Bình An bị Mục Lăng hôn đến sưng lên nên trong lòng Cố Bình An rất buồn rầu, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao cô vẫn thua, hơn nữa mỗi lần thua cô chỉ nhỏ hơn Mục Lăng một con như vậy. Cô có cảm giác Mục Lăng có thể nhìn xuyên được bài, chứ chuyện này một chút cũng không có khoa học.
Cố Bình An tức giận, "Anh chơi ăn gian!"
Mục Lăng chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp, da mặt hắn như bức tường thành, ổn định vững chắc nói, "Bằng chứng đâu?"
Cô rất nghẹn khuất, đáng giận chính là cô không có bằng chứng, nên bây giờ cô đâu thể làm gì được? Nếu như đã có chứng cứ, cô đã sớm vạch mặt Mục Lăng rồi, chuyện này quá ma quỷ, "Coi như tôi vậm may kém, thì cũng không có khả năng một ván cũng không thắng được? Chắc chắn là anh đã gian lận."
"Có một số người dẫm lên **** đều là kim cương, chính là đỏ như vậy." Mục Lăng đặc biệt tỏ ra quân tử chỉ lên môi mình, "Bà xã tới đây, hôn anh một cái, lại là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt nha."
Cố Bình An chơi xấu, "Tôi không chơi nữa."
Một khi chơi bài thì cũng không cần phải có kỹ thuật sống gì, nó chỉ đơn giản mà thô bạo như thế thôi, nhưng quan trọng nhất đó là phải liều mạng kèm thêm chút may mắn. Thế nhưng dù một lần cô cũng không thắng thì chuyện này thật ma quỷ. Cố Bình An quyết định không chơi với Mục Lăng nữa, nếu không cô cảm thấy mình sẽ thua rất thảm hại.
À mà, cô cũng đang thua thảm hại đây.
Mục Lăng đang có cồn trong người, mặt cũng ngày càng hồng hơn, ánh mắt cũng có chút đỏ, nhìn trông rất nguy hiểm. Nhưng do có nụ cười trên khóe môi trung hòa với bản năng thú tính trên người hắn, nên tạm thời khiến người khác không cảm thấy được sự công kích nào từ hắn.
"Bà xã, dù em không chơi nữa, thì em cũng phải chịu hình phạt, em thua rồi."
Cố Bình An rất muốn nói câu cô thua ở chỗ nào, nhưng đây vẫn là chuyện vô cùng rõ ràng, cô cũng không muốn chơi xấu như vậy.
Mục Lăng chắc chắn Cố Bình vẫn sẽ chịu phạt. Tuy Cố Bình An trông rất không đáng tin cậy, ngay cả lúc làm việc cũng vậy, lúc nào cũng làm người khác phiền lòng, hết bày chuyện này đến chuyện khác, lời nhẫn tâm gì cũng
có thể nói. Nhưng Cố Bình An lại có một ưu điểm chí mạng đó chính mà giữ chữ tín.
Ưu điểm của cô nhóc này lại là khuyết điểm của Mục Lăng, hắn không phải người thích giữ lời. Vì thế loại cáo già như hắn đối phó với một cô nhóc giữ chữ tín này thì quả thực chẳng khác nào bị kiến cắn, Cố Bình An chẳng có cách nào phản kháng lại hắn.
"Anh hôn nhiều như vậy, thiếu một lần cũng đâu có mất mát gì." Cố Bình An có chút thương xót môi mình, bị cún gặm hết lần này đến lần khác, thiếu gặm một cái cũng có chết ai đâu? Với môi cô cũng đâu phải kẹo, gặm nhiều như vậy làm gì?
Đối với Cố Bình An bị hôn đầy mùi rượu rất có ý kiến.
Mục Lăng cười tủm tỉm mà nói, "Hôm qua em ăn cơm rồi, vậy hôm nay em không ăn cơm có được không? Bà xã chủ động một chút, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nói nhiều sẽ không có cơ hội làm chuyện khác, chuyện này em không hiểu sao?"
"Không hiểu." Cố Bình An hừ lạnh.
Đôi mắt Mục Lăng ửng đỏ, thoáng qua một tia thú tính, "Được, vậy để ông xã em đây dạy em một chút."
Hắn vừa dứt lời, Cố Bình An còn chưa kịp phản ứng. Đã bị Mục Lăng ôm chầm đến, cô ngã vào trong lòng ngực Mục Lăng, hắn trở tay ôm lấy Cố Bình An ngã xuống thảm, môi cũng theo đó áp xuống. Cố Bình An tức giận, đánh vào vai hắn, như vậy cũng không đủ gãi ngứa hắn, cô không có chút sức lực nào. Đành phải cho Mục Lăng hôn mình.
Mục Lăng như bắt được que kẹo, liều mạng mà liếm mút. Đây không phải là lần đâu hắn hưởng thức hương vị của Cố Bình An, nhưng dù có bao nhiêu lần thì hắn cũng cảm thấy Cố Bình An quả thực là bảo bối, hương vị cũng không tệ.
Giống như người hút ma túy, vừa mới bắt đầu cũng chưa cảm thấy mình bị nghiện.