Mười lăm phút sau, Tiểu Ngô khẽ bước vào, "Thiếu gia, có cần kêu bác sĩ không?"
"Kêu đi." Mục Lăng lười biếng vẫy tay. Tiểu Ngô như ma quỷ lui ra ngoài, trong lòng rủa một câu, đại thiếu, ngài cũng thật cầm thú! Đáng bị thiếu phu nhân đánh đến chảy máu như vậy. Tất nhiên, thân là một người vệ sĩ trầm mặc ít nói, lại cần bảo vệ chén cơm, anh ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nói điều này.
Tại Lâm gia.
Lâm Viện Viện nhìn chằm chằm vào video trên điện thoại. Sắc mặt nhăn nhó, Mục Lăng lại có thể ở chung hòa thuận với Cố Bình An. Trên mặt Mục Lăng là nụ cười lười biếng mà cô ta chưa từng thấy qua. Dường như anh rất dung túng Cố Bình An, chẳng sợ không nghe thấy bọn họ đang nói gì, cô cũng có thể nhìn ra Cố Bình An đang cãi nhau với Mục Lăng. Nhưng nãy giờ Mục Lăng cũng không có tức giận. Cô ta nhìn Cố Bình An không ngừng hôn môi Mục Lăng, rồi nhìn đến Mục Lăng chế trụ Cố Bình An nồng nhiệt hôn.
Chỉ một cái hôn mà lại nóng bỏng như vậy, khiến cô ta xem đến giận sôi máu.
Cuối cùng Cố Bình An bị Mục Lăng đè trên thảm, như dã thú mà hôn lấy Cố Bình An. Video đến đây thì dừng lại, nhưng lại lộ ra một tin tức khiến cô ta không thở nổi. Tay chân Lâm Viện Viện run rẩy, đột nhiên cô ta ném điện thoại đi, điện thoại đập vào tường rồi rơi xuống đất, toàn bộ màn hình vỡ vụn.
Cố Bình An!!
Môi lưỡi cô thật gian xảo, đã trễ như thế này, mà lại ở nhà Mục Lăng. Còn chủ động đi hôn Mục Lăng, đúng là không có liêm sĩ, chơi loại trò chơi thế này với anh. Trò này có ai chơi lại Mục Lăng đâu, anh chính là thần đánh bạc.
Tiện nhân!
Năm kia cô ta sáu tuổi, dì cô ta cùng dượng mang Cố Bình An tới nhà chúc tết. Hơn nữa nói cho cô ta biết, cô ta có thêm một đứa em họ.
Năm kia Cố Bình An bốn tuổi, Cố Doanh Doanh ba tuổi. Khi đó, Cố Bình An và Cố Doanh Doanh đều còn rất nhỏ, không có ký ức gì. Nhưng cô ta thì lại có, gia đình bác gái chỉ có một mình Cố Doanh Doanh là con gái, cô ta cũng chỉ
có một đứa em họ. Rồi đâu ra mọc thêm một đứa nữa.
Dì cô ta nói, đó là con gái thất lạc của bọn họ.
Vốn dì có một đứa con gái lớn, trong một lần đi dạo mua sắm, một người bảo mẫu đẩy đứa bé đang mặc tả đi, bác gái không chú ý, nên đứa bé đã bị người ta ôm đi. Năm ấy dì cô ta gần như phát điên, sau này lại mang thai Cố Doanh Doanh, từ đó tình hình mới được diễn biến tốt đẹp hơn. Chưa bao giờ, dượng từ bỏ tìm kiếm con gái lớn, cuối cùng cũng tìm thấy, mang về nhà. Mặc kệ là Lâm gia hay Cố gia, đây đều là chuyện vô cùng may mắn.
Đặc biệt là ông nội cô ta, đau lòng Cố Bình An lưu lạc nhiều năm bên ngoài. Nên đã đặt tên Bình An, ông rất nuông chiều Cố Bình An, thậm chí ông còn thương nó hơn là đứa cháu gái này.
Từ nhỏ, cô ta và Cố Doanh Doanh tình cảm không tồi, có thêm một đứa em họ cũng không có gì đáng nói, lúc ấy đứa trẻ cũng chẳng có tâm cơ gì. Cô ta cũng muốn sống hòa thuận với Cố Bình An, nhưng không biết sao chuyện thành ra như thế này, cô ta và Cố Bình An chính là không hợp nhau.
Người cô ta ghét nhất chính là Lý Hoan Tình, hầu như Lý Hoan Tình đều là kẻ địch của những đứa trẻ ở những lứa tuổi đó. Lý Hoan Tình vô cùng xinh xắn, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn lại đáng yêu, là một cô bé tài giỏi. Ngay từ nhỏ đã cao hơn những đứa trẻ khác một cái đầu. Nhưng Cố Bình An từ nhỏ đã là bạn thân của Lý Hoan Tình, hai người họ luôn hợp ý nhau. Điều này cũng khiến Cố Doanh Doanh ghen tỵ, vì chị mình lại đối xử với Lý Hoan Tình tốt hơn khi đối xử với mình. Mà bạn của địch cũng chính là kẻ địch, cho nên Lâm Viện Viện không quá thích Cố Bình An.
Nhưng cô ta cũng không đến mức chán ghét. Dù sao hai người cũng không hợp nhau, nên khi đi qua nhau cứ nhắm mắt làm ngơ. Mỗi khi Cố Bình An đến Lâm gia đánh cờ hay nói chuyện phiếm với ông bà Lâm, hai người cũng không nói chuyện qua lại nhiều.