Cố Bình An ăn ít, sáng lại được ăn phong phú, cũng để ý một tô mì như vậy, Mục Lăng đoạt thì đoạt đi, cô cũng không để ý nữa, Cố Bình An chạy vào phòng khách ngồi trên tấm thảm, cầm máy tính nhỏ xem thời khóa biểu của mình. Chương trình học của đại học là tự chọn, tuyển khóa học sớm một tuần lễ, bản thân cô cũng quên chọn khóa học ngày nào, khóa học có cái gì quan trọng, chỉ có điều cô học đại học năm nhất chương trình học cũng không tính là vô cùng căng thẳng, cái học kỳ này sẽ qua nhanh. Học kỳ kế mới có bài chuyên ngành, những khóa trình khác cũng không gấp, lịch học của một tuần cũng không dày đặc, trên căn bản đều là môn tự chọn, Cố Bình An cũng yên lòng.
Tuy nói Cố tiểu thư chưa bao giờ là người hiếu học, kết quả học tập cũng thường thường ở cuối, tuy nhiên vẫn xem như là thông minh lanh lợi, qua nhiều năm như thế không cần chăm chỉ, nhưng dựa vào chỉ số thông minh, cũng có thể ứng phó với bài thi.
Cố ngẩng đầu nhìn Mục Lăng một chút, im lặng nghĩ, đường đường là chủ tập đoàn Mục thị lại ở nhà ăn mì, thực sự là ba** điều.
Xem thời khóa biểu, lại xem tin tức.
Điện thoại của Mục Lăng để ở một bên vang lên, Cố Bình An một chút cũng không thèm nhìn, Mục Lăng ở phòng ăn bên kia ăn mì, dường như không nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, Cố Bình An quay đầu liếc mắt nhìn, hô to một tiếng, "Mục Lăng, điện thoại của anh...."
Cô dừng lại một chút, lại một lần nữa quay đầu lại, Viện Viện?
Rất thân mật.
Mục Lăng đi tới, cầm điện thoại lên, đi ra ngoài, Lâm Viện Viện đã gọi hai lần, lần đầu không ai bắt máy, Mục Lăng rất ít khi không nhận điện thoại của cô, vừa nghĩ tới video mà ngày hôm qua cô ta thấy, trong lòng Lâm Viện Viện dường như có cái gì ngăn lại.
"Lăng, ngày hôm qua anh lỡ hẹn rồi." Ngày hôm qua bọn họ vốn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, hắn sẽ ở nhà cô ta qua đêm, nhưng hắn lại lỡ hẹn, đồng thời ở cùng Cố Bình An, điều này làm cho Lâm Viện Viện rất khó chịu.
Mục Lăng, "Hôm qua uống say."
Uống say sao? Nhưng cùng Cố Bình An hồ đồ, chẳng lẽ là say rượu mất trí? Lâm Viện Viện không dám hỏi, lại rất sợ mình nói nhiều, Mục Lăng sinh nghi, cô ta ngược lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói, "Hôm nay cùng em
đi đánh golf được không?"
Mục Lăng, "Ngày khác đi, mấy ngày nay anh hơi bận."
Đầu của hắn bị Cố Bình An đập thành bộ dáng như vậy, chắc chắn sẽ không ra cửa, bằng không tuyệt đối sẽ bị chê cười, lý do bị đập này nếu lộ ra để người ta biết, thực sự là trở thành trò cười.
Lâm Viện Viện trầm mặc.
Móng tay dường như đâm vào lòng bàn tay.
Mấy ngày nay, anh đều muốn ở cùng Cố Bình An sao?
Vì Cố Bình An, ngay cả cô ta cũng không để ý?
Mục Lăng, "Mấy ngày nữa, anh xong việc, anh lại tìm em, cúp máy đây."
Lâm Viện Viện nghe trong điện thoại truyền đến tín hiệu máy bận, tức giận đến súyt chút nữa quăng cái điện thoại, cô ta phải cố gắng lắm mới nhịn được.
Cố Bình An...
Lại là Cố Bình An.
Trong lòng một khi có oán thù, giống như cành dây leo mọc vậy, không ngừng mở rộng, không ngừng đâm vào trái tim cô ta, không cách nào quên, trong lòng Lâm Viện Viện càng ngày càng bất an, nếu như Mục Lăng càng ngày càng đặt nặng tâm tư lên người Cố Bình An, vậy phải làm thế nào?
"Cố Bình An, chúng ta đi du lịch đi."
Cố Bình An, "Đi nơi nào?"
Cô có chút mờ mịt, trong chớp mắt, nói cái gì mà đi du lịch, đây không phải làm trò cười sao? Cô không muốn đi ra ngoài du lịch cùng Mục Lăng chút nào, đặc biệt trên đầu Mục Lăng còn đang băng băng gạc buồn cười như vậy nữa, rất giống đồ thần kinh.
"Đi thành phố lân cận."
"Không đi." Cố Bình An rất thích đi du lịch, nhưng không thích đi du lịch với Mục Lăng chút nào nên kiên quyết từ chối.
Nhưng mà, chờ đến thời điểm cô bị Mục Lăng vừa đấm vừa xoa kéo lên máy bay, cô yên lặng mà giơ ngón tay giữa lên.
Tổng giám đốc bá đạo anh hay lắm, tổng giám đốc bá đạo tạm biệt.
Quả nhiên kháng nghị với Mục Lăng là không có hiệu quả.
Nhưng mà, cô không ngờ tới, nói đi thành phố lân cận, nhưng lại đem cô tới một quốc đảo ở Bắc Mĩ.