Mục Lăng trước tiên liên lạc với Mục Vân Sinh, Mục Vân Sinh đem tình huống bàn với bọn An Tiêu Dao, sự việc quan trọng, vì thế bọn họ cùng lúc mở một video hội nghị, mấy năm qua số lần có thể làm cho bốn vị lãnh đạo Vương Bài cùng lúc mở video hội nghị cũng không nhiều.
Trước khi mở video hội nghị, bọn họ đã tiến hành điều tra Mục Lăng một chút, đồng thời tra xét tư liệu đảo Tử Vong, thời gian vội vàng, bọn họ cũng không biết được Mục Lăng là chủ nhân của hòn đảo, nhưng mà bây giờ nếu hắn đã nói rồi thì chắc là sự thật. Bọn họ đều cùng một loại người, gian xảo, thông minh, thiết huyết nhanh nhẹn, cũng không thích nói dối, đặc biệt với người của mình, Vương Bài có Mục Vân Sinh, có tầng quan hệ này, bọn họ cũng không cảm thấy Mục Lăng nói xạo.
"Đây thực là một điều kiện mê người." Tâm tư Lục Trăn xoay chuyển nhanh chóng, An Tiêu Dao nhìn Mục Lăng không hợp mắt, A Sinh vì tránh hiềm nghi, Long Tứ không thích hợp đàm phán, một tay Lục Trăn đã khống chế toàn cục, "Nếu như chúng tôi bỏ mặc không quan tâm, các anh cùng hắc bang Mexico và Mafia Italy đánh nhau, tỷ lệ thắng đại khái là ba bảy, trừ phi anh có thể tìm được chỗ dựa mạnh mẽ hơn, nếu không, anh sẽ không lung lay được địa vị của bọn họ."
"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, lời nói này đúng là không sai, tuy rằng nói chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến với bọn họ, anh cũng biết loại chiến tranh tỷ lệ năm năm mà, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được, ngươi để cho bọn họ lập kế hoạch sớm, tổn thất chắc chắn vượt qua gấp mười lần dự tính, chúng tôi vừa mới đứng vững, bọn họ cũng đang mở rộng thế lực, cũng không phải là người hiền lành."
Mục Lăng mỉm cười, "Cho nên?"
Lục Trăn một lời nói toạc ra, "Điều kiện rất mê người, rồi lại không đủ mê người."
Mục Lăng thầm nghĩ, Vương Bài dã tâm bừng bừng, hắn đã sớm nghe nói, hắn ở Âu Mỹ lăn lộn mấy năm, trên đường tai mắt nhiều, tin tức cũng nhanh nhẹn, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biến thành thế lực tàn trữ đạn hạt nhân ở Âu Mĩ và sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thế lực buôn lậu vũ khí lớn nhất toàn cầu, thậm chí còn trở thành hội hợp pháp hóa.
Hắn mở ra điều kiện, đã đủ mê người.
Nhưng bọn họ vẫn không thỏa
mãn.
Chào giá trên trời, cũng không lạ, nếu hắn tóm được cái xương sườn của người khác, tự nhiên cũng sẽ khởi điểm một cái giá cố định.
Lục Trăn so với hắn nghĩ còn gian xảo hơn.
"Cậu còn muốn cái gì nữa?" Mục Lăng hỏi.
Lục Trăn cùng An Tiêu Dao liếc nhau, nhiều năm ăn ý, hắn đã đọc hiểu ý tứ trong mắt An Tiêu Dao, anh Lục hơi hơi mỉm cười, không thể không nói, hắn lớn lên khá đẹp, nhưng lại không giống nam thành nữ, nụ cười này hào hoa phong nhã, nam nữ đều ăn sạch. Mục Lăng cứng rắn cũng không nhịn được trong nháy mắt cảm khái, lớn lên cũng may có ưu thế đàm phán, đặc biệt lớn lên khá đẹp, lại là một người đàn ông gian xảo.
"Ngoài ra, Vương Bài muốn nắm giữ một đội quân của chính mình, vì thế chúng tôi muốn thàn lập một tòa căn cứ quân đội trên hòn đảo này, các anh chỉ cần cung cấp tên gọi hợp pháp, chi phí huấn luyện và thiết bị không cần các anh bận tâm. Hai, Mục đại có giao thiệp rất rộng trong ngân hàng tài chính quốc tế, vì thế, tôi muốn anh yểm trợ chúng tôi mở mấy cơ quan tài chính, đồng thời cung cấp cho bọn họ người giao thiệp và trợ giúp. Ba, thu nhập quốc khố hàng năm, chia thành ba bảy, cho chúng tôi ba phần mười lợi nhuận."
Long Tứ trợn mắt ngoác mồm, bảo bối Lục Trăn, cậu có xác định là không phải cướp đoạt không?
Mục Vân Sinh vẫn như cũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thờ ơ không quan tâm, Long Tứ khâm phục đến sát đất, cha con binh lính ra trận, anh em thân thích cũng phải tính rõ ràng, A Sinh quả nhiên đối với chúng ta là tốt nhất, không có giúp anh em cùng huyết thống của mình, nhìn Lục Trăn thừa dịp cháy nhà hôi của, hắn đột nhiên cảm thấy muốn tranh sủng thực sự quá ngây thơ.
*
Tác giả:
Mỗi lần viết đến Lục ca ca đều nhịn không được viết nhiều thêm một chút, 233 (*)
Mọi người có cảm thấy Mục Đại sẽ cam tâm tình nguyện bị đánh cướp hay không?
(*) 233 có nghĩa là bạn đang cười.