Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Hiếm thấy yếu ớt


trước sau

Mục Lăng ở bên ngoài đợi khoảng chừng mười lăm phút, Cố Bình An từ từ đi ra, khoát một tấm lụa mỏng, bikini xanh lam làm nổi bậc lên làn da trắng như tuyết của cô, một đôi chân dài thẳng trắng trơn, ánh mặt trời phảng phất có thể lộ ra vầng ánh sáng, tròn trịa mềm mại, vòng eo tinh tế, tóc quấn lên, lộ ra cái cổ thon dài. Không thể không nói, vóc dáng Cố Bình An thực sự là tỉ lệ vàng, mỗi một tấc đều chuẩn, đẹp đến khó mà tin nổi.

Mục Lăng huýt sáo một tiếng, dựa lên trên lan can, giống như hoa hoa công tử đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, “Không muốn nhưng lại làm nổi lên màu da của em.”

Đồ bơi của đàn ông rất đơn giản, chỉ có một cái quần bơi, sắc mặt Cố Bình An đỏ bừng, kéo khăn lụa mỏng che lại bả vai, cũng không ngoài suy nghĩ của hắn, Mục Lăng biết cô xấu hổ nên kéo cô xuống nước.

Cố Bình An bị hắn ỡm ờ đẩy xuống biển.

Buổi chiều người ở đây rất nhiều, toàn bộ mặt biển đều có cả trai lẫn gái vui đùa ầm ĩ, Mục Lăng chọn một nơi ít người, Cố Bình An cầm lấy vòng bơi, thực ra lâu lâu đi bơi, cảm giác cũng không tệ.

Xuống nước, dường như cũng không xấu hổ lắm nữa.

“Em cầm lấy vòng bơi là có ý gì?”

“Tôi thích.” Cố Bình An vui mừng vì mình biết bơi, nếu không để Mục Lăng dạy bơi, đoán chừng sẽ ăn đậu hũ của cô, ăn đến một chút khách khí cũng không có, cho nên trong lòng Cố Bình An cũng coi như yên tâm một chút.

……

Cố Bình An đang bơi lội thì vòng lên bơi theo Mục Lăng, Mục Lăng bơi khá sâu, Cố Bình An cũng theo hắn bơi đi, một người trong biển bơi lội rất nhàm chán, hai người thì mới vui hơn nhiều.

“A….” Cố Bình An đột nhiên hô đau một tiếng, Mục Lăng nghe thấy liền cuống quít quay lại bơi về phía cô, Cố Bình An đau đến mi tâm nhíu lại, cô hình
như đã bị đá ngầm cắt, nước biển lại mặn, lại như nước muối thấm vào vết thương, đau đến Cố Bình An phải rơi nước mắt, Mục Lăng cầm tay Cố Bình An một đường bơi lên bờ rồi bế ngang cô lên bờ, Cố Bình An bị đá cắt vào eo, có một đường vết thương kéo dài 10i cm đang không ngừng chảy máu ra bên ngoài, eo Cố Bình An bằng phẳng, de dẻ trắng nõn nên vết thương này càng hiện lên rõ ràng, thực ra cũng không tính là rất đau, nhưng chính là tủi thân, không nhịn được trừng Mục Lăng.

“Đều tại anh!”

Bên kia sắp tới đường giới hạn an toàn, nhưng hắn vẫn muốn bơi tiếp, nếu không phải thế thì cũng không chạm phải đá ngầm rồi.

“Trách anh, trách anh, trách anh.” Mục Lăng nhận sai, bế cô lên tới, nhanh chóng đi thay quần áo rồi đến bên cạnh phòng y tế dùng băng vải và thuốc, kỳ thực miệng vết thương cũng không sâu lắm, nhưng lại cắt rất dài, thoạt nhìn rất ghê người, Cố Bình An đơn giản đi tắm một cái, Mục Lăng thoa thuốc cho cô, thật ra cũng không đau chút nào, lửa giận của cô cũng tiêu tan, chỉ là chú ý đến một chuyện, “Có để lại sẹo hay không?”

Con gái ai cũng thích đẹp, nếu trên người để lại sẹo sẽ không vui.

“Sẹo thì sợ cái gì, dù sao cũng không phải trên mặt.”

Cố Bình An ngẩng đầu thấy hắn một thân vết sẹo, lập tức không nói, “Ơ, anh cũng bị đá ngầm cắt sao?”

Bên hông hắn cũng có một vết thương, máu chảy không nhiều lắm, thế nhưng một chữ cũng không nhắc đến.

"Chỉ là một vết thương nhỏ trên da thịt, sao có thể yếu ớt như em được."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện