Lần này, Roman xướng bài, hắn ta thêm vào 200 vạn, Mục Lăng nhàn nhạt nói, "200 vạn thì ít quá, chơi lớn hơn được không?"
Roman rất ôn hòa, khẽ mỉm cười, "Mục tiên sinh nói đúng lắm, vậy tôi thêm vào 500 vạn."
"Tôi theo."
Hô hấp Cố Bình An căng thẳng lên, cô phát lá bài thứ tư ra.
Lá thứ năm của Mục Lăng là Q bích.
Lá thứ năm của Roman là A cơ.
Sau khi phát xong lá thứ năm, trong lòng Cố Bình An thở phào nhẹ nhõm, kết cục đã định, mặc kệ kết quả là gì, chỉ cần công bố là được, một giọt máu đào hơn ao nước lã, tuy rằng Roman đã cứu Cố Bình An, nhưng Cố Bình An vẫn hy vọng Mục Lăng có thể thắng vì Mục Lăng đã thua nhiều lắm rồi.
Có thể thắng một ván thì mới có thể kiếm trở về một chút.
Người xung quanh đều hứng thú nhìn mặt bài của bọn họ.
Mặt bài của Mục Lăng là K bích, Q bích, J bích, 10 bích.
Mặt bài của Roman là A rô, A chuồn, A cơ, 10 rô.
Cho dù là mặt bài của Mục Lăng hay là Roman cũng đều rất đẹp, mặt bài của Mục Lăng so với Roman đẹp hơn một chút, nhưng mà, lại càng nguy hiểm hơn một chút, Mục Lăng chỉ cần bắt được lá A bích hoặc là lá 9 bích.
Hắn chính là người chiến thắng.
Nếu Roman cầm A bích, Mục Lăng lại không lấy được 9 bích, vậy thì Roman sẽ thắng.
Hoặc là nói, Roman cầm đại một lá bài, chỉ cần Mục Lăng không lấy được A bích hoặc là 9 bích thì sẽ thua không còn nghi ngờ.
Vì thế, tình cảnh của Mục Lăng càng nguy hiểm hơn nhiều.
Roman nói, "Mục tiên sinh cầm bài thật đẹp a."
"Không so được với Roman tiên sinh." Mục Lăng cười nhạt, ngón tay gõ lên bàn một cái, "Nếu chúng ta đều cầm bài đẹp, vậy không bằng cược lớn một chút đi."
Hắn đem toàn bộ thẻ đánh bạc trước mặt mình đẩy ra chính giữa bàn.
"Tôi đặt toàn bộ, thế nào?" Ánh mắt Mục Lăng nhìn về phía Roman, thoạt nhìn rất giống phong độ nhẹ nhàng, quân tử thẳng thắng, lần đầu tiên Cố Bình An nhìn thấy Mục Lăng nghiêm túc như vậy.
Trái tim kinh hoàng.
Cô chưa bao giờ thấy bộ mặt này của Mục Lăng, nghiêm túc, trịnh trọng, trầm ổn lại cơ trí, cô vẫn luôn đối với đối tượng yêu đương có một chút mơ hồ, cho dù là thầm mến Dương Sâm, cũng cảm thấy bạch mã hoàng tử trong lòng rất mơ hồ.
Vào giờ phút này, lại có thêm một lời chú giải.
Mục Lăng như vậy, rất gợi cảm, cũng rất có mị lực, cô sắp bị mê hoặc rồi làm sao bây giờ?
Roman do dự, toàn bộ thẻ đánh bạc trên bàn của Mục Lăng đặt xuống, đã có 3000 vạn, thẻ đánh bạc trước mắt hắn ta cộng với số thắng của Mục Lăng, có 5000 vạn, đấu hai ván, Mục Lăng người này, đúng là có thói quen phô trương thanh thế, mặt bài của hắn ta so với Mục Lăng, xác suất thắng cao hơn nhiều.
Roman nở nụ cười, đem toàn bộ thẻ đánh bạc của mình đẩy ra chính giữa, thẻ đánh bạc hai bên không bằng nhau, giám đốc sòng bạc lại đem ra 2000 vạn, đặt lên trên bàn.
Trên bàn đánh bạc, tin tức vạn biến.
Roman mỉm cười, mở át chủ bài của mình ra chính là A bích.
Khóe môi hắn ta ngưng lại ý cười, vậy tỷ lệ thắng của Mục Lăng sẽ càng nhỏ hơn, dường như không có.
Cố Bình An bĩu môi, thôi xong, thua.
Cứ như vậy thua mấy
ngàn vạn, thật sự đáng tiếc quá.
Trừ phi Mục Lăng lấy được lá 9 bích, nếu không sẽ thua, nhiều lá bài như vậy, xác suất hắn bắt được 9 bích rất thấp, dường như là không có, mọi người vây xem cũng đại khái đoán được Mục Lăng sẽ thua.
Bắt đầu từ ván đầu tiên, Mục Lăng đã phô trương thanh thế, thoạt nhìn dáng vẻ đều không sao cả.
Khó tránh khỏi bị Roman khinh thường.
Mục Lăng nói, "Bà xã, em giúp anh xem lá át chủ bài, được không?"
Cố Bình An sửng sốt, Roman không để ý chút nào, làm một tư thế mời Cố Bình An.
*
Tác giả:
Tôi nhìn thấy có một người bình luận hỏi tôi, có phải đã từng đi qua sòng bạc hay không.
Tôi nói về một chút chuyện xưa thú vị nha.
Sòng bạc Châu Úc là hợp pháp, hơn nữa long ngư hỗn tạp. Sở trường của tôi hẳn là xì lác. Chưa từng đi qua Macao, nhưng lại từng đi du lịch đến Sydney và Cairns.
Tôi cảm thấy xì lác, người phương Đông và người phương Tây chơi, hiểu biết và tính toán cũng có một chút khác nhau, người phương Đông rõ ràng có hiểu biết hơn, nhưng thông minh có điểm hạn chế nha, đương nhiên đây là kinh nghiệm cá nhân của tôi thôi.
Có một lần ở sòng bạc Sydney, một mình tôi chơi với chủ nhà, liên tục thắng ba ván, sau đó xuất hiện hai bà lớn tuổi phương Tây, cùng chơi một ván, tôi thắng hai bà ấy hơn một nửa. Sau đó một bà phương Tây trong đó nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ rồi cùng bạn của bà ấy nói, chúng ta đi bàn khác chơi đi, nơi này có người Trung Quốc. Tôi thân thiện nói một câu, ngay từ đầu chúng ta đã dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau, sao lúc đó bà không đi đi?
Chủ nhà là một người nước Anh, anh ta nói với tôi, thật ra các bà ấy rất nguyện ý chơi một bàn với người Trung Quốc, thắng cũng khá nhiều, nhưng nếu thua lại trách vận may của người ta quá tốt.
Sau đó, hai bà lớn tuổi ấy và tôi súyt chút nữa chửi bậy.
==
Có chút quýnh quýnh tinh thần đây.
Chuyện như vậy thực ra cũng có rất nhiều, mỗi lần đi sòng bạc đều có một chút chuyện nhỏ xảy ra.
Còn có một lần tôi và chủ nhà, còn có một cô gái người Philippines chơi, cô ấy vẫn luôn đặt cặp đôi trước mặt tôi, tôi không đặt cặp đôi, cũng không sao cả. Dù sao tôi cũng có quyền ưu tiên. Có một lần muốn đặt, sau đó cùng cô ấy giao lưu một lúc, cô ấy cũng bỏ chạy, ai biết tôi đặt một phát chính là đôi A. Bồi dẫn 5 lần. Thắng 2k úc nguyên. Tôi cảm thấy rất ngại, đem 1000 cho cô gái Philippines, sau đó cô ấy dạy tôi chơi Stud và Slot machine, cuối cùng còn mời tôi đi ăn khuya.
==
Được rồi, tác giả nói lảm nhảm đã xong, mọi người bỏ qua cho nha, viết đến sòng bạc nên thuận tiện nói về một chút chuyện xưa mà thôi.