"Em đang xem cái gì mà vui vẻ vậy?" Mục Lăng tò mò hỏi cô.
Nha đầu này từ lúc lướt điện thoại đến giờ vẫn luôn cười, thật là có chút kỳ quái, không biết có gì mà vui vẻ thế?
"Em chỉ là đăng mấy bức ảnh lên WeChat mà thôi, thế nhưng lại bị bọn họ giễu cợt." Giọng điệu của Cố Bình An nghe như thế nào cũng thấy giống như là đang làm nũng, "Ông ngoại vậy mà cũng chê em, đúng là không thể nhịn được."
Mục Lăng cũng lấy điện thoại ra, lướt xem một chút, loại ứng dụng như WeChat này, bình thường anh cũng không hay dùng, nếu muốn liên lạc với ai đó thường sẽ gọi điện thoại, đối với Mục Lăng mà nói, đơn giản, tiện lợi, lại nhanh chóng.
Gửi một tin nhắn qua WeChat, ai biết người đó có ở đó không, chừng nào mới trả lời.
Gọi điện thoại là phương thức liên lạc nhanh nhất.
Nhưng mà, thỉnh thoảng anh cũng sẽ lên WeChat xem một chút, tình cờ phát hiện một số bài đăng rất có ý nghĩa, cũng sẽ có người tiết lộ một chút tin tức cơ mật, anh dường như chỉ lướt nhẹ một cái thì đã nhìn thấy bài đăng của Cố Bình An.
Nha đầu này, mấy ngày nay đăng không ít tin đây.
Hơn phân nửa là ảnh chụp tự sướng của cô ở bãi biển.
Có một bài đăng gần đây, rất thú vị
Anh nhịn không được ấn vào xem, tiện thể bình luận một câu, phá gia!
Cố Bình An trợn tròn đôi mắt, "Trời ơi, em tính là phá gia chi tử sao? Là anh bảo em chơi nha, hơn nữa, anh cũng đã thắng trở về rồi mà, nếu không có em, anh có thể thắng sao? Đó là em chia bài, em lật bài, công lao của em là lớn nhất, anh vậy mà dám nói em phá gia, em đây đã kiếm cho anh mấy ngàn vạn a."
Mục Lăng, "Nói rất có đạo lý, vậy anh phải chia hoa hồng cho em sao?"
"Có thật không? Có hoa hồng nữa à?" Ánh mắt Cố Bình An sáng lên, có thể so với sao sáng trên trời, ánh mắt như hổ như sói, Mục Lăng không thể nhịn được nữa mà đẩy đầu cô sang một bên.
Cố Bình An ủy khuất, Cố Bình An hơi buồn rồi.
"Kẻ lừa đảo!"
"Ai bảo em ngốc như vậy."
Ngốc như vậy, lại còn không biết xấu hổ nói người khác là kẻ lừa đảo?
Cố Bình An tức giận
đằng đằng mà cắn một miếng thịt nướng, Mục Lăng nói, "Anh thấy hình như gần đây mặt của em hơi tròn, vốn rất trẻ con mập mạp, đừng ăn nữa."
"..."
Cô ngậm miếng thịt trong miệng, nhã cũng không xong, nuốt cũng không phải, mặt đã đỏ lên.
Khuôn mặt là điểm yếu của Cố Bình An.
Cô cao mét sáu năm, Lý Hoan Tình một mét sáu sáu, chỉ thua một cm, đi cùng một chỗ cũng cũng không phân biệt được ai cao ai thấp, cân nặng cũng xấp xỉ nhau, dường như là giống nhau, nhưng mà, cô thoạt nhìn thế nào cũng thấy mập hơn so với Lý Hoan Tình.
Khuôn mặt Lý Hoan Tình thon gầy, khuôn mặt cô lại là trái xoan, có một chút vẻ phì nộn của trẻ con, nhưng cũng không rõ ràng lắm, Lâm Tú Lan còn an ủi cô, khuôn mặt này là khuôn mặt có phúc khí, về sau sẽ có ông xã che chở, sủng ái.
Nhưng mà, dù có đổi góc nhìn thì cũng không thay đổi được sự thật là gương mặt cô có một chút mập mạp trẻ con.
Cô còn thiếu chút nữa vì đó mà đi phẫu thuật thẩm mỹ cho mặt gầy lại.
Mục Lăng lại dám cười nhạo mặt cô tròn?
"Khụ khụ khụ.." Cố Bình An bị vị cay của ớt tẩm trên thịt làm cho sặc, liều mạng mà ho khan, nước mắt cũng chảy ra.
Mục Lăng, "Có cần khoa trương như vậy không?"
Cố Bình An ho khan.
Mục Lăng vỗ vỗ lưng cô, "Thật ra, em một chút cũng không mập, thật đấy."
"Anh.. Cút!"
"..."
Mục Lăng dở khóc dở cười, chỉ nói cô một câu béo, thì đã chọc trúng hỏa lôi của cô rồi sao? "Anh sai rồi."
Mục đại xưa nay co được dãn được, "Bà xã, anh sẽ không ghét bỏ em, em cứ yên tâm mà ăn đi."
An ủi này so với không nói lời nào còn tệ hơn, Cố Bình An suýt chút nữa đã chém anh.
Cố Bình An thật ra cũng không dễ giận như vậy, vì anh nói cô béo mà khóc, nguyên nhân là bởi vì tiêu ớt sặc đến cổ họng.
Đúng là.. Vận số năm nay đúng là không tốt, liên tiếp "lật thuyền trong cống."