Cố Bình An mặt đỏ tim đập, tránh không thoát lòng bàn tay anh.
Tay Mục Lăng, theo lòng bàn chân, một đường sờ lên trên, chân Cố Bình An vừa dài lại vừa mịn, da dẻ nhẵn nhụi, cảm giác cực kỳ tốt, tuy rằng mặc một thân váy dài, một chút cũng không ngại Mục Lăng ăn đậu hủ.
Váy rất tiện.
Vuốt ve như vậy, rất ái muội, sắc mặt Cố Bình An đỏ lên, tức giận mắng Mục Lăng, "Biến thái, mau buông em ra."
Mục Lăng thầm than một tiếng, cũng không biết là tiếc hận, hay là có ý tứ gì khác, đột nhiên ôm lấy Cố Bình An lên, cô dạng chân quấn hông anh, một tay đè Cố Bình An, ngăn chặn môi cô, anh giống như là thanh niên vừa mới lớn, nhiệt tình như lửa, mỗi ngày đều thừa thãi tinh lực, vẫn luôn muốn dùng ở trên người Cố Bình An. Không ngừng thăm dò, thân mật, nước sữa hòa nhau.
Cố Bình An nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao có người vuốt chân phụ nữ cũng có thể tìm ra hứng thú, đặc biệt là vị trí xấu hổ của cô, ngồi ở trên bụng anh, phía dưới tiểu Mục Lăng bá đạo hung ác mà chống lại cô, cô không dám lộn xộn, một tay Mục Lăng giữ chặt eo cô, không ngừng cọ xát, cọ đến nỗi thân thể cô cũng như bốc lửa, càng xấu hổ hơn chính là, cô vậy mà lại có một loại xúc động.. muốn đẩy ngã Mục Lăng.
Tổn thọ nha, tại sao cô lại có loại suy nghĩ điên rồ này đây.
Sắc dụ đúng là một chuyện vô liêm sỉ.
Đàn ông rất có mị lực, cũng là một chuyện rất vô sỉ, không lúc nào là không câu lấy tâm tư thiếu nữ của cô.
Ừ, chính là tâm thiếu nữ.
Cô cảm thấy thanh xuân của mình dào dạt.
Cô nhớ Mục Lăng đã từng nói với cô một câu, bà xã, em cũng không trinh tiết liệt phụ như vậy.
Có một đại soái ca sủng cô đến tận trời như thế, như cầm được minh châu, tóm được cơ hội phải thân thiết, bạn thử trinh tiết liệt phụ cho tôi xem thử đi, cô cảm thấy cô không bị Mục Lăng đánh gục đã xem như lực tự chủ rất mạnh rồi.
Mục Lăng càng hôn, càng khó chịu.
Giống như mỗi lần cùng Cố Bình An thân thiết, tiểu huynh đệ của anh sẽ nhiệt tình như lửa diễu võ dương oai mà đứng
thẳng lên, vui sướng chảy nước miếng, nhưng chưa có lần nào có thể tận hứng, không tận hứng còn chưa tính, này nhịn lâu rồi, tâm tư sẽ càng sâu, sẽ càng muốn hơn.
Mục Lăng bấm tay tính ngày, từ khi biết nha đầu Cố Bình An chết tiệt này, anh sắp thành hòa thượng đến nơi rồi.
Là một người đàn ông thích ăn thịt, phải nhịn ăn chay, thật không khác gì cực hình, rất là khó chịu.
Này nhịn lâu rồi, tâm tư càng ngày càng đáng khinh, Cố Bình An càng không cho anh, anh càng nghĩ mọi cách dụ dỗ cô, anh thừa nhận là anh có chút ý xấu, nhưng vẫn không thắng nổi suy nghĩ muốn có được trái tim của Cố Bình An.
"Bà xã, khó chịu.." Giọng của Mục Lăng tủi thân, không ngừng hôn hít cô, bàn tay ở trên eo cô một đường vuốt thẳng xuống dưới váy, một tay khác thuận thế vuốt thẳng lên, Cố Bình An toàn thân như có dòng điện chạy qua, tê tê khó chịu, ý thức được Mục Lăng là thật sự muốn, cô bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, kiên quyết kháng nghị, này uốn tới vặn đi, Mục Lăng lại đem cô ấn trở lại trên bụng, quả thực chính là băng hỏa giao nhau.
"Không cần!" Thái độ Cố Bình An rất kiên quyết.
Với Mục Lăng mà nói, quan hệ giữa nam nữ cũng chỉ là như vậy, anh có rất nhiều phụ nữ, đồng thời lại nóng lòng với chuyện như vậy, khiến cô cảm thấy sợ hãi bất an, cô sợ ranh giới cuối cùng của mình sẽ bị phá vỡ, nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, loại chuyện này cô sẽ không muốn làm, dù cho ý loạn tình mê, cô đều giữ vững ranh giới cuối cùng của mình.
Gió biển hơi lạnh, mồ hôi trên đầu Mục Lăng từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền cát, anh hung hăng mà cắn Cố Bình An một cái, nha đầu này cho dù bị khiêu khích đến mức mất cả lý trí, nhưng vào thời khắc sống còn, vẫn có thể định lại tinh thần.
Đúng là đáng giận.