Cố Bình An bị anh kéo phát đau, cũng không dám la lên tiếng nào. Trời tối người yên, mặc dù đảo là thành phố không ban đêm nhưng đó là chỉ trung tâm thành phố phồn hoa chứ không phải là khu dân nghèo. Dù là quốc gia nào, ở niên đại nào, người cùng khổ, nào có tâm trạng vui chơi gì, trừ phi là mang tư tưởng bát gạo thổi nốt nếu không đã sớm tắt đèn đi ngủ. Giờ là hai giờ sáng, chính là lúc mộng đẹp say sưa.
Phía sau nội thành phồn hoa, chính là một nơi nghèo đói như vậy, thậm chí đến cả đèn đường cũng không có. Dựa vào ánh sao từ một phía khác của thành phố, bọn họ có thể trông thấy đường đi mơ hồ, lại không ngừng trốn chạy trong không gian nhỏ hẹp này.
Bỗng nhiên, tiếng súng.
Cố Bình An chỉ cảm thấy đạn đập vào ống thép sau lưng cô. Cô không dám quay đầu, rất sợ một khi dừng lại, đạn sẽ đâm xuyên qua cơ thể cô. Thành phố này, tiếng súng chẳng hề lạ lẫm chút nào. Dù ở đâu, dù là xa hay là gần. Đối với tiếng súng, mọi người gần như mang thái độ lạnh nhạt không buồn chú ý đến. Chỉ cần lửa không cháy tới cửa nhà mình, dù là có người bị giết ngay trước mặt mình, chỉ cần hung thủ không làm khó dễ mình, bọn họ đều sẽ thờ ơ.
Trong ngõ nhỏ, vang lên tiếng chó sủa.
Trên trán Cố Bình An, chỉ toàn mồ hôi lạnh.
Trên mái nhà, liên tục có người nhảy lên, phát ra âm thanh. Bọn họ vậy mà lại chạy trên nóc nhà để đuổi theo. Đột nhiên, một bóng đen đập xuống. Mục Lăng mau chóng đẩy Cố Bình An ra. Sát thủ bổ nhào về phía Mục Lăng, tay hắn ta lới lỏng, súng ngắn cũng rơi ra. Mục Lăng xoay khuỷu tay một cái, chĩa vào lồng ngực sát thủ, trở tay vặn một cái, súng lục của anh cũng vì vậy mà rơi xuống đất. Hai người đánh nhau. Cố Bình An đứng một bên hoang mang lo sợ.
Đây không phải lần đầu cô thấy Mục Lăng đánh nhau. Lần nữa nhìn thấy vẫn sinh mãnh như vậy, hung ác mà đánh, nắm đấm nặng nề tựa nặng
trăm ngàn cân, mỗi một quyền đều phóng ra sát khí.
Mục Lăng cũng mấy nắm đấm của tên sát thủ kia. Anh nghiêng người về phía sau, bắt lấy cổ tay sát thủ, dùng sức vặn một cái. Cố Bình An chỉ nghe thấy tiếng rên đau đớn. Đột nhiên, Mục Lăng buông sát thủ ra, đỏ mắt chạy về phía Cố Bình An. Anh ôm Cố Bình An lăn một vòng trên mặt đất, đúng lúc gặp phải một bậc thang nhỏ, hai người bọn họ trực tiếp lăn từ trên bậc thang xuống dưới.
Vừa mới lăn xuống, chỗ cô vừa đứng đã bị bắn thành một cái sàng. Cô cảm thấy cánh tay như có một tia lửa lướt qua, chỉ chút nóng trong nháy mắt ấy không khiến cô kịp nghĩ nhiều đã bị Mục Lăng ôm lăn đến một vật ẩn nấp bên cạnh. Một tay anh đè đầu cô xuống, liều mạng rụt về phía sau.
Sau tiếng súng, bốn người kia nhảy từ trên nóc nhà xuống, Mục Lăng đột nhiên bổ nhào qua, lợi dụng điểm mù, bắt lấy cánh tay một người, người kia vô thức nổ sủng, Mục Lăng quay người lại, họng súng của hắn nhắm ngay đồng bạn của mình.
Có người nổ súng về phía Mục Lăng, liên tục nã mấy phát. Mục Lăng kéo sát thủ trước mặt chắn đạn. Đạn bắn ra mấy cái lỗ thủng trên người hắn, Mục Lăng nhanh chóng bỏ qua hắn ta, như tia sét lao về phía hai người bên ngoài.
Hai chết, một bị thương, chỉ còn lại hai người.
Ba người tay không tấc sắt đánh nhau, Mục Lăng hai quyền chấp bốn tay cũng không thấy mất sức, linh hoạt ứng phó nhưng cũng ăn mất mấy nắm đấm. Bọn họ hiển nhiên là lính đánh thuê hoặc quân nhân xuất ngũ được huấn luyện nghiêm khắc, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm. Một người trong đó lia ống thép tới, đánh một gậy lên lưng Mục Lăng. Cố Bình An nhìn mà đỏ cả mắt, cũng cầm một cái ống thép lạnh băng bên cạnh lên.