Cố Bình An nhìn Mục Lăng nổi giận ứng phó với Đường tổng cười trên nỗi đau của người khác, rồi lại ứng phó với các công ty lớn, trong lòng ngược lại là một mảnh nhẹ nhàng.
Mục Lăng hẳn là sẽ không đính hôn với cô nữa.
Biến thành người phụ nữ lả lơi trăng hoa, nếu như có thể làm Mục Lăng hủy bỏ hôn ước, cô cảm thấy rất đáng giá, chẳng sợ bị người đời chỉ trỏ, chỉ cần không cùng Mục Lăng trói buộc nhau cả đời, cô cũng cảm thấy đáng giá, cùng lắm thì cô đi du học ở nước ngoài rồi sinh sống ở đó, rời xa thành phố S phiền não này.
Nghĩ như vậy, cả người cô đều trở nên nhẹ nhõm, cũng rất vui sướng.
“Cố Bình An!” Mục Lăng từng chữ từng chữ như là từ kẽ răng nói ra, tràn ngập lửa giận, Cố Bình An dường như có thể nhìn thấy một cơn lửa giận hừng hực sau lưng Mục Lăng, chuyện quả thực chính là hai chữ, thoải mái.
Chẳng qua, trên mặt Cố Bình An vẫn là bộ dạng vô tội.
“Tôi không biết.” Cố Bình An nói, “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi cũng chịu.”
“Bà nội nhà em nói lại lần nữa xem nào, không liên quan gì đến em?” Mục Lăng rít gào, đập mạnh xuống bàn, “Có tin là lão tử làm thịt em ngay bây giờ hay không!”
Cô tin.
Cho nên Cố Bình An câm miệng, không nói lời nào, dù sao cũng không làm gì sai.
Giả bộ oan ức là được, Lý Hoan Tình từng nói, nước mắt người phụ nữ là vũ khí sắc bén nhất đối với đàn ông, tuy rằng cô không biết đối với Mục Lăng đến cùng có hiệu quả hay không, người đàn ông này còn đang tức giận trong lòng.
Mục Lăng chỉ vào cô, “Em lập tức cút cho anh, đừng để cho anh thấy mặt em nữa!”
Hắn sợ nếu Cố Bình An còn trong tầm mắt của hắn, hắn thật sự sẽ làm ra chuyện không thể tha thứ, Cố Bình An cầu mà không được, cơm sáng còn chưa ăn, tạm biệt cũng lười nói, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Mục Lăng, “……..”
Hắn là ôn dịch sao? Chạy trốn nhanh như vậy, mẹ nó, Mục Lăng sắp nổi điên.
Thịnh nộ qua đi, hắn bình tĩnh lại, đến tột cùng là ai có lá gan lớn như vậy, dám ở trên đầu hổ bứt lông hổ, rõ ràng là có liên
quan đến Mục gia, một đống lão già sống dai lòng tham như quỷ, Mục Lăng tức giận vẫn là tức giận nhưng lý trí vẫn còn.
Hắn giận chính là, cô nhóc Cố Bình An này dám cho hắn đội nón xanh.
Biết rõ bọn họ thật sự không có gì phát sinh, Mục Phàm bị đánh đến mẹ cũng không nhận ra, bọn họ trong sạch, nhưng hắn vẫn rất tức giận, lại có người không biết sống chết tới khiêu chiến quyền uy của hắn, làm tốt lắm.
Nếu không phải có những người khác của Mục gia ở sau lưng xúi giục, những nhà báo nhỏ kia dám đưa tin chuyện này sao?
Không có khả năng.
Xem Đường Dạ Bạch thông minh cỡ nào, tin tức lớn như vậy, Đường thị lại không đề cập tới, vài gia chủ dòng truyền thông cũng không đề cập tới, lại có mấy nhà báo nhỏ nhảy ra, hiển nhiên sau lưng có người sai khiến.
“Đúng là mấy lão già sống dai!”
Rất hiển nhiên, bọn họ muốn phá hỏng liên hôn giữa hắn và Cố gia, hắn là người sĩ diện cao như vậy, bị đội nón xanh chẳng lẽ lại không một cước đá Cố Bình An ra.
Đúng, hắn thực sự nên một cước đá Cố Bình An ra.
Dù sao còn có Cố Doanh Doanh.
Nhưng mẹ kiếp!! Cố Doanh Doanh còn chưa thành niên.
Mục Lăng tức giận, như là sư tử hung ác bị người khác chiếm lãnh thổ, đang tìm người khai đao.
Đám pháo hôi, cứ chờ đấy, lão tử sẽ từng bước từng bước giải quyết hết.
Cố Bình An ra khỏi biệt thự, bước chân nhẹ nhàng, nghĩ đến có thể thoát khỏi Mục Lăng, cô cảm thấy danh dự bị hao tổn thật là một chuyện nhỏ.
Phía sau một chiếc xe cũng theo kịp, ngừng ở bên người cô, cửa sổ xe hạ xuống, “Thiếu phu nhân, lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”
Đây là người bên cạnh Mục Lăng – Tiểu Ngô.
Cố Bình An ngẫm nghĩ, trên người cô lại không có tiền, không cần thiết làm bộ làm tịch, cô nói, “Vậy phiền anh rồi.”