Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Tình địch đến khiêu khích


trước sau

Cố Bình An không nói gì mà nhìn Mục Lăng, giống như vừa mới nghe được chuyện gì đó rất khó tin, Mục Lăng thưởng thức sắc mặt của cô, ý đồ vô cùng xấu chế nhạo, "Bà xã, không ngờ da mặt của em lại mỏng như vậy a, dũng khí vừa nãy đi đâu hết rồi?"

Nói đến mang TT sắc mặt không biến đổi, nhưng hắn vừa mới nói hai câu đã đỏ hết cả mặt, thực sự là quá thú vị.

Mặt đỏ như đứa bé gái thực sự hiếm thấy đây.

Cố Bình An không muốn nói nhiều với hắn, đơn giản không nói nữa, một câu cũng không muốn nói, Mục Lăng nói, "Hắc, bà xã, tại sao không nói chuyện nữa?"

"Tôi không muốn nói chuyện với anh."

"Đàn ông đều thích phất cờ màu bên ngoài, cờ đỏ trong nhà không ngã, em muốn anh cắt đứt cờ màu, ít nhất cũng phải cho anh ăn no chứ, nếu không em làm sao kiểm soát được anh không ra ngoài tìm cờ màu đây?" Mục Lăng cười hí hí hỏi. Hắn phát hiện một chuyện, vợ của hắn chơi rất vui, rất dễ trêu ghẹo.

"Nói hay lắm xem anh có thể quản tốt tiểu huynh đệ của anh hay không." Cố Bình An vốn không tin.

"Tin anh, anh chắc chắn quản được, nếu không quản được, thì em có thể cắt của anh, chỉ cần em đồng ý thỏa mãn anh, bất cứ lúc nào cũng có thể quản, dù sao tướng mạo của bà xã đẹp như vậy lại trẻ trung nữa, anh nghĩ anh không ngốc đến nỗi đi tìm những người phụ nữ khác đâu. Ngũ quan của bà xã tự nhiên thanh khiết, còn có thể động, so với... mặt qua phẩu thuật thẩm mỹ kia thì đẹp hơn nhiều."

Cố Bình An ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Cảm ơn đã khen ngợi."

"Không cần cảm ơn, khen bà xã là điều đương nhiên."

Cố Bình An, ".............."

Da mặt người đàn ông này thật dày.

Trình độ dày đến nỗi cái gì cũng nói được.

"Tùy ý anh tìm phụ nữ, không có quan hệ gì với tôi." Cố Bình An nói, "Những lời Mục Lăng anh nói, một chút tôi cũng sẽ không tin."

Mục Lăng giận, "Lão tử như vậy mà khiến người ta một chút cũng không thể
tin tưởng sao?"

"Đúng vậy, đặc biệt làm người khác không thể tin tưởng." Cố Bình An nói, tin hắn là người ngu, cô thông minh vẫn tính là bình thường, sẽ không phạm ngu xuẩn.

"Sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử làm thịt em!"

"Câu này tôi tin." Cố Bình An thờ ơ nói, "Tùy ý anh."

Bỗng chốc Mục Lăng bị Cố Bình An làm nghẹn lời, nhất thời kích động đến muốn chửi bậy, này quả thực là muốn ăn đòn đây mà, rất muốn cho một cái tát.

Đúng lúc, đua xe bắt đầu.

Sự chú ý của Mục Lăng cũng bị dời đi, cùng vợ đấu võ mồm, không bằng xem đua xe còn hứng thú hơn, Cố Bình An vẫn luôn nhìn trận thi đấu, nhưng một chút hứng thú cũng không có, nhìn một nửa, thấy Mục Lăng nhìn rất chăm chú, cô lấy cớ đi phòng rửa tay, sẵn tiện hóng mát một chút.

Cô cảm thấy chờ ở cùng một phòng với Mục Lăng, rất buồn chán, đặc biệt có loại cảm giác hít thở không thông.

Cô đi một chuyến tới phòng rửa tay, không nghĩ tới gặp được Quách Nhược Nhược, thực sự là oan gia ngõ hẹp mà, Quách Nhược Nhược đang trang điểm lại, Cố Bình An không nói gì, Quách Nhược Nhược mở miệng trước, "Cố Bình An, cô rất đắc ý sao?"

Cố Bình An cười nhạt, "Tôi đắc ý cái gì?"

Gần đây cô chắc là người xui xẻo nhất, buồn nhất thành phố S này, cảm giác giống như cảm giác uống nước cũng sẽ bị nghẹn chết, làm gì có cái gì để đắc ý, chẳng lẽ Quách Nhược Nhược bị tai điếc mắt mù, không biết tin tức gần đây sao?

"Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, nếu không phải cô là thiên kim thị trưởng thì Mục Lăng đã sớm đá cô, đừng tự cho rằng anh ấy sẽ thực sự yêu cô." Quách Nhược Nhược nói, "Loại người không phong tình như cô dù có sắc đẹp hay không, Mục Lăng cũng không để ý."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện