Hoa Hiền Phương quả thực bị đả kích một chút, nhưng đây là chuyện cô đã biết từ lâu, cô cũng không kinh ngạc.
Cô biết rất rõ rằng Hoa Mộng Lan đang thị uy với cô, cô không thể bị cô ta đè ép, nếu không sau này cô sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
“Tôi nghĩ chưa chắc.
Nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, mọi trở ngại đều là mây bay.
Do dự chỉ có thể nói đó không phải là tình yêu đích thực.
”Khóe miệng Hoa Mộng Lan như bị đâm thủng, co giật dữ dội, lời này đâm thẳng vào trái tim cô ta.
“Kiến Nghị nói với tôi là sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ ly hôn với cô, bảo tôi tạm thời nhẫn nại.
Chúng ta là chị em, tôi cũng không muốn đối xử với cô như vậy, nhưng con tôi không thể là con ngoài giá thú.
Nó là cháu trai cô, có quan hệ huyết thống với cô, tôi tin cô có thể thông cảm, thành toàn cho đứa trẻ tội nghiệp này.
”Cô ta giả vờ đáng thương, mong được cảm thông.
Hoa Hiền Phương nhún vai, mặt không biểu cảm: “Lời này chị đi nói với Lục Kiến Nghi đi.
Buổi trưa tôi đã nói với anh ấy rồi, chỉ cần anh ấy nói thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ ký.
”Hoa Mộng Lan không tin cô sẽ sảng khoái như vậy, chỉ là đang gạt cô ta mà thôi, nhưng cô ta cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nhạt: “Tôi nhất định phải nói những lời này của cô với Kiến Nghi.
”Ngay khi trở về, cô ta vội vàng bảo Trần Trúc tìm Lục Kiến Nghi, nói cô ta đang nôn mửa dữ dội, không thể ăn được gì, như vậy Lục Kiến Nghi sẽ đến.
Vừa nhìn thấy anh, cô ta đã giả bộ vô cùng đau đớn: “Kiến Nghi, em khó chịu lắm, ăn vào là nôn, phải làm sao bây giờ?”Trên mặt Lục Kiến Nghi không có biểu hiện gì, thản nhiên bảo Trần Trúc đi tìm bác sĩ.
“Không cần.
”Cô ta vội vàng xua tay: “Em nghĩ cục cưng gần đây không vui nên đang trừng phạt em.
Em thật vô dụng.
Nó vừa sinh ra sẽ là đứa con ngoài giá thú, không có thân phận và địa vị, lớn lên sẽ bị người khác cười nhạo.
Em đã xem nhiều bộ phim truyền hình.
Khi một đứa con riêng trưởng thành, nó sẽ rất tự ti, hướng nội, không thể lớn lên khỏe mạnh.
Kiến Nghi, anh nói con chúng ta sau này nên làm gì bây giờ?”Cô ta nói xong liền khóc lên.
Một tia sắc bén chợt lóe lên trong đáy mắt Lục Kiến Nghi: “Cô muốn gì?”.
Truyện Huyền Huyễn“Em… Em chỉ muốn cho đứa trẻ một thân phận.
” Cô ta cúi đầu, giọng nói rất trầm, nhưng rất rõ ràng.
Cô ta không thể nói mình muốn làm vợ, đứa trẻ là lá chắn tốt nhất.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi trở nên lạnh lẽo, như thể ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ tảng băng: “Hoa Hiền Phương sẽ mãi là vợ tôi, cô đồng ý thì ở bên cạnh tôi, không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
”Lời này như một gáo nước lạnh tàn nhẫn dội xuống đỉnh đầu Hoa Mộng Lan, khiến trái tim cô ta rét run, lạnh toát cả tay chân.
Lúc này cô ta mới hiểu ý của Lục Kiến Nghi, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc khiến cô ta trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận, anh chỉ muốn như Lục Vinh Hàn có hai vợ.
Cho nên anh mới không ly hôn.
Sao cô ta có thể làm vợ lẽ?Vị trí mợ chủ vốn là của cô ta, Hoa Hiền Phương là tu hú chiếm tổ chim khách, nhất định phải khiến cô nhường vị trí.
Cô ta muốn hét lên, hét thật to, nhưng lại không dám, nếu vậy thì thật sự xong rồi.
“Kiến Nghi, anh hiểu lầm em, em chỉ muốn… Khi đứa trẻ được sinh ra hãy để Hiền Phương nhận làm con mình, để nó không phải là con ngoài giá thú.
Chúng em là chị em, em ấy và đứa trẻ có cùng huyết thống, nhận nó là con trai cũng không quá đáng phải không?”Đôi mắt đen như băng của Lục Kiến Nghi lóe lên, trong đó có một tia ấm áp nhẹ: “Tôi biết cô là một người phụ nữ thức thời.
”Cô ta ôm chầm lấy anh nói: “Kiến Nghi, chỉ cần có thể ở bên anh, có danh phận hay không đều không quan trọng.
Em không quan tâm đến những thứ hư vô này, tất cả những gì em quan tâm là trái tim anh.
”Anh đưa tay lên xoa đầu cô ta, động tác trở nên dịu dàng: “Như vậy mới đáng yêu.
”Cô ta vùi đầu vào vòng tay anh, giấu đi sự không cam lòng và oán hận trên gương mặt.
Cô ta không thể sốt ruột, trước tiên cô ta phải có