“Không phải, số tiền tiêu vặt mà anh đưa cho tôi trong một tháng còn nhiều hơn số lương một năm đi làm thêm ở trường đại học.
Nhưng không chê tiền nhiều.
Tôi chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn.
” Cô lắc đầu, thẳng thắn nói.
“Lòng tham không đáy.
” Anh hừ lạnh một tiếng.
“Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.
Dù tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền là tuyệt đối không thể, nhất là trong cái xã hội tôn sùng vật chất này, tôi chỉ nước chảy bèo trôi thôi.
” Cô nhún vai, lộ ra một tia xỏ lá…Sự cay đắng và bất lực ẩn sau vẻ mặt chỉ có tự cô đi trải nghiệm mới thấy được.
Người ta có thể không có tiền mua xe hay nhà, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền để đi khám bệnh.
Để chữa trị cho Phi, nhà họ đã phá sản, thậm chí phải bán nhà, cả nhà chen chúc dưới một căn phòng dưới hầm.
Nỗi khổ của những người nghèo khổ, cậu chủ ăn sung mặc sướng như anh, sao mà hiểu nổi.
Lục Kiến Nghi không biết về gia cảnh của cô, cũng chưa từng điều tra ra, lúc này trong lòng anh chỉ có khinh thường và chán ghét: “Cô cho rằng nếu gả vào nhà họ Lục thì tiền tài sẽ cuồn cuộn sao?”“Tôi không nghĩ vậy, vì vậy tôi phải làm việc chăm chỉ để kiếm nhiều tiền hơn.
” Cô bĩu môi.
Để đưa Phi sang Mỹ điều trị, số tiền trong tay còn lâu mới đủ, cô phải nắm bắt mọi cơ hội để kiếm tiền.
“Tốt lắm, chia ba bảy, hoặc là đóng cửa tiệm, cô tự chọn đi.
” Anh trở lại bộ dáng độc đoán, giống như tướng quân ra lệnh, chỉ có thể tuân theo, không được không nghe lời.
Cô vừa tức vừa bực lại bất đắc dĩ, hai má phồng lên: “Ba bảy thì ba bảy, quỷ hút máu, dân tư bản không biết xấu hổ!”Rõ ràng giàu sang phú quý, gia tài bạc tỷ, vậy mà vẫn liều mạng lấy đi mồ hôi xương máu của cô, đó là biểu hiện thực tế của bản chất cướp bóc trong lòng bọn tư bản.
Lông mày rậm của anh nhướn lên, đôi mắt lạnh băng, không lộ tự uy: “Có bản lĩnh lặp lại lần nữa.
”“Tôi không có bản lĩnh, đi ngủ đây.
” Cô kéo chăn bông lên che đầu lại, địch mạnh ta yếu, không thể lấy trứng chọi đá được.
Khóe miệng Lục Kiến Nghi gợi lên một tia giễu cợt như có như không, cách tốt nhất để trừng phạt cô gái thờ vàng, coi tiền bạc như số mệnh chính là để cô ta phải cắt máu ra.
Buổi trưa ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương đang định đi nhà ăn thì điện thoại di động vang lên, là Hứa Nhã Thanh gọi tới.
Anh ta tình cờ đi ngang qua, hỏi cô có thời gian rảnh đi ăn cùng nhau không.
Chiếc khăn tay lần trước anh ta đưa, cô đã giặt sạch, đang nghĩ cách làm thế nào trả lại, nhưng không ngờ anh ta lại gọi trước.
Xuống lầu, hôm nay Hứa Nhã Thanh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần âu kaki, trong tươi tắn mà bảnh bao.
Họ cùng nhau đến quán bít tết cách tòa nhà không xa.
“Cậu Hứa, chúng ta phải thỏa thuận trước, lát nữa phải cưa đôi.
” Cô nghiêm túc nói.
“Cô bắt tôi phá vỡ nguyên tắc của mình à.
Tôi không bao giờ để con gái trả tiền ăn cho mình.
” Hứa Nhã Thanh nhún vai, cảm thấy bất lực.
“Mọi người đều bình đẳng, anh đã nói thế mà.
” Cô cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Được rồi, là tôi tự lấy đá đập vào chân mình.
” Anh ta cười trêu chọc, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt cô.
Cô không trang điểm, để mặt mộc, đó là vẻ đẹp thuần khiết và tự nhiên nhất.
Đôi mắt to đen láy, trong sáng, không chút bụi trần, giống như một dòng nước trong trẻo từ từ truyền vào trái tim anh ta, khiến anh ta cảm thấy không khí xung quanh đã được thanh lọc.
Nhân viên phục vụ bưng rượu lên trước.
Món khai vị là gan ngỗng.
Hứa Nhã Thanh ăn một miếng nhỏ nói: “Cô ở thành phố Long Minh bao lâu rồi?”“Tuần trước thì đến đây.
” Cô nhấp một ngụm rượu ngọt.
“Có người thân hay bạn bè nào ở Long Minh không?” Hứa Nhã Thanh thản nhiên nói, như thể chỉ hỏi một cách tùy tiện.
“Không có người thân, vừa mới kết được một người bạn.
” Cô duỗi ngón trỏ ra, cười nhẹ.
Cô vẫn chưa hòa nhập được với thành phố xa lạ này,