Hoa Hiền Phương cũng không nghi ngờ những gì người đàn ông đấy nói.
Cô và anh ta lớn lên với nhau từ nhỏ, người yêu thanh mai trúc mã, anh ta không thể nào lừa cô.Mà Lục Kiến Nghi là một tên ác ma!Lúc Lục Kiến Nghi quay về đã là buổi tối.Anh đẩy cửa ra thì không thấy Hoa Hiền Phương ở bên trong, nhưng giường chiếu xộc xệch, có lẽ là cô vừa mới ngủ dậy.Lục Kiến Nghi đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy cửa tủ quần áo hơi động đậy, trên mặt anh lộ ra một nụ cười cay đắng.Lục Kiến Nghi mở cửa tủ ra thì thấy Hoa Hiền Phương đang ngồi bên trong, cô chôn đầu mình vào đầu gối, như một con đà điểu muốn giấu mình đi.“Em ở đây làm gì thế?” Lục Kiến Nghi hỏi.Hoa Hiền Phương hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sợ hãi và căm thù: “Tôi muốn tránh khỏi tên ma quỷ là anh.”Lục Kiến Nghi nghe vậy thì nhíu mày, anh tóm lấy tay cô rồi kéo cô đứng dậy.“Nếu như anh thật sự là ma quỷ thì em trốn ở đâu cũng vô dụng mà thôi.”“Nếu anh lại dám đụng vào tôi nữa thì tôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn trước mặt anh.” Hoa Hiền Phương siết chặt cổ áo rồi nói một cách quyết liệt.Những gì cô nói đã chọc giận người đàn ông trước mặt, anh bế ngang cô rồi ném lên giường, sau đó đè người lên.Dường như Hoa Hiền Phương kháng cự còn nghiêm trọng hơn lúc trước.Điều này nói rõ tình trạng của cô chẳng những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng thêm nghiêm trọng.Vì sao đã hai tháng trôi qua rồi mà Hoa Hiền Phương không hề nhớ ra mình dù chỉ một chút, hơn nữa lại nhớ rất kỹ chuyện của Thời Thạch chứ?Đây là muốn để mình đi đấu đá với người chết à?“Em muốn quên thì quên một cách dứt khoát, quên cả Thời Thạch luôn đi.”Hoa Hiền Phương nhìn chằm chằm Lục Kiến Nghi với vẻ hung tợn, cô nhe răng trợn mắt, trong lòng tràn đầy sự tức giận: “Anh Thạch là người tôi yêu nhất, tôi mãi mãi cũng sẽ không quên anh ấy.
Mà anh là người tôi căm hận nhất, ghét nhất, tôi ước gì mình có thể quên sạch những thứ về anh.”Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nhấp nhô, trong đôi mắt anh có một sự đau đớn không tên.Bởi vì không yêu cho nên mới quên ư?Cho tới bây giờ mình vẫn chưa hề có một chút vị trí nào trong lòng của cô ấy.“Hoa Hiền Phương, Thời Thạch đã chết, anh mới là sự thật, vì sao em tình nguyện nhớ về một người chết cũng không muốn chấp nhận anh chứ?”Thời Thạch không chết, anh ấy còn sống!Hoa Hiền Phương nói thầm trong lòng nhưng nhưng ngoài miệng không dám thốt lên một chữ.
Bởi vì Thời Thạch đã dặn không thể nào nói tin anh ấy còn sống cho Lục Kiến Nghi biết, nếu không thì anh ta sẽ sai người đi giết Thời Thạch thêm một lần nữa.“Cho dù anh ấy có chết, tôi cũng chỉ yêu anh ấy.” Hoa Hiền Phương nói một cách vô cùng dứt khoát, không hề có chút dao động.Cô sẽ không bao giờ thích người ti tiện, bạo ngược, khốn nạn như Lục Kiến Nghi.Lục Kiến Nghi hít một hơi sâu rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ.Anh cần hít thở một ít không khí mới mẻ, để cho gió lạnh thổi vào bộ não nóng nảy, để cho mình bình tĩnh lại.Có lẽ chuyện này không hề bết bát như những gì mình tưởng tượng, có lẽ bởi vì cô ấy đã mất trí nhớ nên mới cố chấp như thế.Từ lúc quay về từ nước ngoài thì Hoa Hiền Phương chưa từng nhắc tới Thời Thạch, sợ rằng vị trí của Hứa Nhã Thanh trong lòng cô đã vượt qua Thời Thạch từ lâu rồi.Cô ấy quên Hứa Nhã Thanh sợ rằng không liên quan gì tới tình cảm.Lúc Lục Kiến Nghi quay lại bên giường thì nét mặt của anh đã bình tĩnh hơn nhiều: “Bây giờ em vẫn chưa thể