Bà Lục sốt ruột vô cùng, "Kiều Sam, con bình tĩnh lại đi! Mẹ sẽ về mở cuộc họp gia đình, vạch tội người phụ nữ kia.
Cho dù có phải liều cái mạng này, mẹ cũng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con và tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ kia tác oai tác quái ở nhà họ Lục.""Bố và bà nội đều che chở cho cô ta, cho dù cô ta có gây ra tội ác tày trời gì đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ nghiêng về phía cô ta.
Từ khi cô ta đặt chân vào nhà họ Lục, cô ta liền làm đủ trò hãm hại con.
Con và Tần Nhân Thiên tình cảm vốn vô cùng tốt, còn chuẩn bị kết hôn với nhau.
Nhưng cô ta lại lén quyến ru” Tần Nhân Thiên, khiến anh ấy hủy hôn ước với con.
Cô ta không ngừng châm ngòi ly gián, nói xấu con, khiến con và Kiển Nghi trở mặt thành thù.
Khiển bổ và bà ngoại hiểu nhầm con, ghét bỏ con.
Cô ta dựa vào việc nhà họ Lục thiên vị mình, không chút kiêng nể hãm hại con, mưu toan dồn con vào chỗ chết.
Bây giờ còn không ngại lập mưu hại chết con của con."Lục Kiều Sam bật khóc thảm thiết "Không ai chịu tin con cả.
Tất cả bọn họ đều nói đây là chuyện ngoài ý muốn, con không thể báo thù cho con của mình, không thể tự tay đâm chết kẻ thù của mình, con sống còn có ý nghĩa gì nữa, không bằng chết luôn cho xong.
".Lục Vinh Hàn khẽ nhăn mặt, ông ta hiểu tính cách của Lục Kiều Sam.
Từ bé cho đến lớn, cho dù chỉ bị thương một chút, cô ta cũng sợ đến chết, sợ mình sẽ chết.Cô ta cũng chẳng có đủ dũng khí để nhảy lầu tự tử, chỉ sợ là giả vờ ăn vạ mà thôi.
Tuy nhiên ông ta sẽ không quở trách, dạy dỗ cô.Cô ta mất con là thật, lỡ như bởi vậy kích thích quá mức, nhất thời nghĩ không thông thông mà nhảy xuống cũng là chuyện có khả năng."Con bình tĩnh một chút, xuống đây rồi chúng ta nói tiếp."Lục Kiều Sam nhìn về phía ông, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng, "Bố, bố thật sự không thương con một chút nào hay sao ạ?" .“Con là con gái của bố, sao bố có thể không thương con được chứ!” Lục Vinh Hàn cố gắng hạ giọng khiến giọng mình dịu dàng hơn.Lục Kiều Sam khịt mũi, "Vậy tại sao bố không tin con, không đòi lại công bằng cho con của con?"Vẻ mặt của Lục Vinh Hàn lập tức trở nên nghiêm túc, "Bố chỉ tin vào chứng cứ, không bao giờ nghi ngờ một cách vô căn cứ.
Nếu con nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Hoa Hiền Phương thì đi tìm chứng cớ đi, đừng đứng ở đây làm chuyện vô nghĩa.
Nếu không có chứng cứ, cho dù con có nhảy xuống, bố cũng chỉ tin đó là chuyện ngoài ý muốn."Khuôn mặt Lục Kiều Sam lập tức tái mét lại, "Viện bị rơi ra khỏi túi của con cô ta, không phải là bằng chứng sao?"“Tiểu Quần chỉ là một đứa bé, cho dù không cẩn thận làm rơi mấy viên bị thì chỉ cần con cẩn thận một chút, không giẫm lên chúng thì sao có chuyện xảy ra được chứ!” Lục Vinh Hàn bình tĩnh nói, rồi nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ hành động, nhân cơ hội kéo Lục Kiều Sam xuống.Lục Kiều Sam nhếch miệng nở nụ cười, “Viên bị rơi vào cỏ sao con có thể nhìn thấy được, Hoa Hiền Phương biết được điểm này, cho rằng mọi người sẽ không nghi ngờ một đứa nhỏ, cho nên mới xúi giục nó.
Nó tuy rằng mới chỉ ba tuổi nhưng cực kỳ thông minh, chuyện gì cũng biết.
Vả lại nó cũng rất nghe lời Hoa Hiền Phương, Hoa Hiền Phương sai bảo nó làm vậy cũng chẳng khó khăn gì."Lục Vinh Hàn cố kéo sự chú ý của cô ta vào mình, để vệ sĩ có cơ hội tiếp cận cô ta."Bố đã hỏi Hạ Sênh, là con bé đưa bị cho Tiểu Quân, chẳng lẽ còn nghi ngờ cả Hạ Sênh hay sao?"“Hạ Sênh là em gái của con, sao con có thể nghi ngờ nó được chứ” Lục Kiều Sam cong môi.Mặc dù bà Lục vô cùng lo lắng, nhưng đầu óc bà vẫn vô cùng tỉnh táo, trong mắt bà lóe lên một tia quỷ dị, "inh Hàn, ông có thuyết phục Kiều Sam như thế nào cũng vô ích thôi!