Hoa Hiền Phương cười sâu xa: “Người ta là bố của cậu em vợ.
Nếu bố ly hôn với mẹ thì ông ấy nhất định sẽ cưới mẹ nhỏ.
Đến lúc đó, người ta sẽ chính thức trở thành cậu em vợ.
Anh còn phải gọi người ta là cậu đó.”Lục Kiến Nghi nhún vai, không để ý nói: “Lợi ích của nhà họ Lục và nhà họ Y gắn liền với nhau.
Muốn ly hôn cũng không dễ dàng gì.”Hoa Hiền Phương cong môi: “Cho dù không có mẹ, vẫn còn anh, chẳng phải anh là cháu ngoại của nhà họ Y sao?”Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Đồ ngốc, bây giờ người đứng đầu nhà họ Lục là bố, không phải anh.
Ba anh muốn đổi vợ, nhà họ Y sẽ không cam lòng, nhất là người đó lại còn là mẹ nhỏ.” Bố anh đã qua cái tuổi nhi nữ thường tình từ lâu.
Cho dù ông ấy có yêu mẹ nhỏ nhiều thế nào đi nữa thì cũng chẳng bù được lợi ích của gia đình.”Hoa Hiền Phương thở dài: “Quả nhiên phụ nữ nhất định phải có nhà mẹ đẻ giàu có làm chỗ dựa.
Nếu mẹ nhỏ cũng là cô chủ nhà giàu, thì sao có thể làm vợ lẽ như bây giờ được.”Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng vuốt mũi cô: “Em chỉ cần có anh là đủ rồi, những thứ khác đều là mây bay.”Cô vuốt ve cái bụng hơi nhô ra của mình: “Nếu bụng em bị rạn, liệu anh có sợ hãi và ghét bỏ em không?”Lục Kiến Nghi vòng tay ôm cô, đặt đôi bàn tay to lớn của mình lên bụng dưới của cô: “Cho dù em có nếp nhăn, anh cũng sẽ không bận tâm, huống chi chỉ là rạn da.”“Nhưng em cũng không muốn bị rạn da đâu.” Cô lấy dầu ô liu trên bàn trà và lau lên bụng.Có một người chồng quá tốt thì vợ không thể có lơ là, phải luôn giữ gìn vóc dáng thật tốt.Anh cẩn thận bế cô đặt lên giường: “Anh sẽ ở bên em.”Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là túi sữa nhỏ.Cậu bé vui vẻ chạy đến: “Mẹ ơi, ba đã về, bà và cô cũng đã đến thành phố Long Minh.
Ba nói muốn con sang ở đó chơi một tuần có được không? Được không mẹ?”Cậu bé hỏi liên tục, rõ ràng là nó đang nóng lòng muốn gặp bố mình.Hoa Hiền Phương xoa đầu, biết con mình rất nhớ Hứa Nhã Thanh, gật đầu nói: “Được rồi, ngày mai mẹ đưa con đi.”Lục Kiến Nghi nhìn thằng bé, không có cảm xúc gì, trong lòng cũng biết rõ trong lòng nó mình không bằng Hứa Nhã Thanh.
Dù sao anh ta cũng là bố ruột, còn anh chỉ là bố dượng.Sáng sớm hôm sau, túi sữa nhỏ dậy rất sớm thu gom hành lí đi tìm bố.Hứa Nhã Thanh cũng đang nóng lòng đợi Hoa Hiền Phương và con trai.Mẹ Hứa ra lệnh cho người hầu chuẩn bị rất nhiều bánh trái cho cháu trai.“Ba…” Túi sữa nhỏ vừa bước ra khỏi xe thì lao ngay vào biệt thự.Hứa Nhã Thanh bế cậu bé lên: “Cục cưng của ba càng ngày càng cao và nặng hơn.”“Ba, con rất nhớ ba.” Túi sữa nhỏ áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào khuôn mặt anh ta.“Ba cũng nhớ con.” Hứa Nhã Thanh âu yếm hôn lên má nhỏ của cậu, sau đó quay sang Hoa Hiền Phương.Có trời mới biết anh ta nhớ cô đến nhường nào, nhưng cô đã không còn là người phụ nữ của anh ta.
Hơn nữa anh ta còn chưa tìm ra cách tốt hơn để cướp cô trở lại.“Hiền Phương, cô có sao không? Tôi nghe Nhã Phượng nói cô bị thương và mất trí nhớ.
Hiện giờ cô đã nhớ lại chưa?”“Ừ.” Cô gật đầu: “Nhã Phượng giúp tôi làm vài liệu pháp thôi miên, trí nhớ đang từ từ khôi phục.”“Tốt rồi, tôi sợ cô sẽ quên tôi