Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều An bước vào nhà họ Lục.
Cô ấy phải cảm ơn Hoa Hiền Phương vì đã cho cô một cơ hội ngàn năm có một này.
Tục ngữ nói không sai, người cười cuối cùng mới là người cười tốt nhất.
Đây là ngôi nhà tương lai của cô và con cô, Hoa Hiền Phương cũng không thể ngăn cản cô.
Khi bước xuống xe, họ bị dì Mai quản gia chặn lại ngay khi vừa đến cổng sân.
Dì Mai là người không bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm vào người nhà họ Lục.
Bà nhận ra Kiều An trong nháy mắt.
“Mợ hai, hôm nay có khách tới, tại sao tôi không được thông báo trước vậy?”
“Cô ấy có chuyện rất quan trọng cần gặp với bà cụ Lục và bà chủ.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Mợ hai, cho dù có chuyện lớn, mợ cũng phải nói trước với bà cụ Lục, sau khi được sự cho phép mới được dẫn người vào.” Dì Mai nói xong liền nháy mắt với nhân viên bảo vệ ở cửa.
Bọn họ liền tiến đến và tóm lấy Kiều An., kéo cô ta ra ngoài.
Kiều An sợ tới mức nắm lấy tay Tư Mã Ngọc Như, to giọng hét: “Bà cụ Lục, mợ cả, cứu với, xin hãy cứu con tôi!”
Lúc này, bà cụ Lục, bà Lục và Hoa Hiền Phương vừa đúng lúc đang đẩy xe nôi từ vườn hoa quay về.
Nhìn thấy Kiều An, một tia sáng lạnh âm thầm lặng lẽ lóe lên từ đáy mắt Hoa Hiền Phương.
Cô ta dám đến tận cửa nhà gây chuyện, gan cũng không nhỏ!
Chắc là Tư Mã Ngọc Như cũng ngấm ngầm giúp đỡ không ít, nếu không có cô ta, Kiều An thậm chí sẽ không thể vượt qua trạm canh gác đầu tiên.
Ánh mắt lạnh lùng của bà cụ Lục lướt qua trên mặt của Kiều An, sau đó nhìn thẳng vào Tư Mã Ngọc Như: “Sao, con ở nhà họ Lục lâu như vậy, còn quên cả những quy tắc cơ bản nhất sao?”
Tư Mã Ngọc Như nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô ấy nói rằng Hoa Hiền Phương đã cướp con của cô ấy.
Con sợ cô ấy ở bên ngoài gây chuyện sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nên con đưa cô ấy vào.”
Kiều An liếc nhìn đứa trẻ trong xe đẩy, một tia căm hận lặng lẽ lướt qua trong mắt cô.
Cùng là con của Lục Kiến Nghi, vậy tại sao Hoa Hiền Phương sinh ra có thể được hưởng tình yêu thương của mọi người trong nhà họ Lục, mà đứa con của cô lại chỉ có thể bị bỏ rơi?
Thực sự là không công bằng!
Cô lớn tiếng than khóc: “Bà cụ Lục, xin người cứu con của tôi và Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương muốn giết chết nó, người không thể giương mắt đứng nhìn, nó cũng là cháu đích tôn của người!”
Bà cụ Lục mặt không chút cảm xúc, nhàn nhạt thốt ra một câu: “Đưa cô ta đến phòng khách.”
Phòng khách nằm trong tòa nhà phụ.
Sau khi đi vào, Kiều An quỳ xuống đất, khóc rưng rưng: “Bà cụ Lục, bà chủ, người nhất định phải làm chủ cho cháu và đứa bé!”
Bà cụ Lục cũng không cho cô ta dậy, cô thích quỳ nên cứ quỳ thôi.
Bà Lục nhàn nhạt liếc cô một cái: “Cô nói Hoa Hiền Phương cướp con của cô, điều này có quá buồn cười không?”
“Đó là sự thật, cháu không nói dối, cô ta đã đích thân nói với cháu như thế.
Cô ta muốn dùng đứa bé để đe dọa cháu và Kiến Nghi, bắt bọn cháu phải chia tay, nếu không cô ta sẽ giết đứa trẻ.” Kiều An nức nở nói.
Tư Mã Ngọc Như lập tức tiếp lời: “Tôi biết việc đưa cô ấy vào mà không được phép là vi phạm phép tắc của dòng họ, nhưng đây là việc trọng đại, tôi không dám tùy tiện xử lý.
Nếu như Hoa Hiền Phương vì nhất thời tức Kiến Nghi mà làm ra những chuyện không minh mẫn như vây, đối với cô ta hay nhà họ Lục đều rất bất lợi.”
Hoa Hiền Phương giễu cợt: “Mẹ nhỏ, mẹ không cần phải lo lắng chuyện này.
Để tôi từ từ giải thích chuyện này.
Bố của cặp song sinh là trợ lý của Kiến Nghi, Finn.
Trước khi hai đứa trẻ được sinh ra, cbọn họ đã ký một thỏa thuận, một đứa được bố nuôi dưỡng, một đứa được mẹ nuôi dưỡng.
Lần trước ở miếu, Kiều An cũng đã thừa nhận rằng đứa con còn lại của cô đang ở với bố.
Finn đang đi công tác nước ngoài không có thời gian chăm sóc bọn trẻ nên nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc một thời gian.
Cái gọi là cướp con đó thật sự là quá vô lý.”
Kiều An hung hăng nhìn cô chằm chằm: “Cô nói vớ vẩn,