Cơ mặt Lục Vinh Hàn co quắp.
Mâu thuẫn giữa Tư Mã Ngọc Như và vợ của con ông ấy không có cách nào hòa giải được, chỉ có thể càng ngày càng thêm quyết liệt, càng ngày càng gay gắt hơn.
“Nếu như cô ấy thật sự đã chết thì những ân oán này sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Nếu như cô ta thật sự đi tìm đường chết thì cũng chẳng trách được ai.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói.
Sau cơm trưa, cục trưởng Đinh tới.
Bọn họ đã kiểm tra xe rác mà công nhân sử dụng, không có phát hiện dấu vết để lại.
Theo như lời của một công nhân nói, lúc cậu ta trở về lấy găng tay đã thấy Tư Mã Ngọc Như lén lút dùng dây thừng leo qua hàng rào.
Cậu ta còn trông thấy một người đàn ông từ bờ hồ bên kia đi tới, nói chuyện với Tư Mã Ngọc Như một hồi, trả lại cho cô ta một món đồ.
Có điều bởi vì khoảng cách quá xa cho nên cậu ta cũng không nhìn rõ cho lắm, lại lo lắng bị phát hiện, khách hàng sẽ trách tội cậu ta, vì thế không dám nhìn lâu, nhanh chóng rời đi.
Hoa Hiền Phương vuốt cằm: “Nếu như công nhân này nói thật, thì có thể loại trừ được suy luận Tư Mã Ngọc Như bị công nhân xúc tuyết bên trong vườn hoa bắt cóc.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi, quay đầu nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố à, chẳng lẽ bây giờ bố vẫn còn tin tưởng người phụ nữ kia nữa sao? Cũng không biết bà ta đã làm ra những chuyện gì ở sau lưng bố đâu!”
Lục Vinh Hàn châm một điếu thuốc: “Trước khi chưa tìm được cô ấy, bất kỳ cái thuyết pháp gì của các người cũng chỉ là giả thuyết mà thôi.
Có lẽ cô ấy có chuyện gì khó nói cho nên mới làm như vậy.”
Trong mắt Lục Kiến Nghi đầy vẻ mỉa mai: “Nói trắng ra là ông không muốn thừa nhận bản thân mình hồ đồ, đã nhìn sai, nhìn lầm người rồi.”
Lục Vinh Hàn đúng là không muốn thừa nhận bản thân ông ấy “sai lầm”, ông ấy đã sắp sửa bước vào một cái ngõ cục nào đó, nhưng vẫn quyết định kiên trì tin tưởng lựa chọn của bản thân, tin tưởng người phụ nữ mà ông ấy yêu:
“Trên thế giới này không có ai hiểu rõ Ngọc Như hơn tôi, các người hiểu lầm cô ấy quá sâu rồi, chẳng qua cô ấy chỉ là sơn dương thế tội cho người khác mà thôi.”
Lục Kiến Nghi rất muốn tặng cho ông ấy bốn chữ: già cả mờ mắt.
“Nếu như có một ngày ông thấy rõ được chân tướng, tuyệt đối đừng bao giờ trở về cầu xin sự tha thứ từ tôi, bởi vì tôi tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho ông.
Trên thế giới này, không phải tất cả sai lầm đều có thể được tha thứ.” Anh nói như chém đinh chặt sắt, không hề lưu tình.
Lục Vinh Hàn mạnh mẽ hút một hơi thuốc lá, phun ra một làn khói: “Nếu thật sự là tôi đã sai thì tôi sẽ tự mình sống cô độc hết quãng đời còn lại, nhất định sẽ không làm phiền đến cậu.”
“Được, một lời đã định.” Trong mắt Lục Kiến Nghi lóe lên một tia lửa.
Hai bố con giống như là đang giận lẫy nhau vậy.
Lục Sênh Hạ thở một hơi thật dài.
Hầu như cô bé không cần bấm ngón tay cũng có thể biết được kết quả.
Sự thật đều đã bày ra trước mắt, vậy mà bố của cô bé lại không chịu tin tưởng, chỉ có thế nói rằng ông ấy không muốn thừa nhận thất bại của bản thân.
“Anh cả, chị dâu, cơm nước xong chúng ta cùng nhau đi đắp người tuyết đi.”
Hoa Hiền Phương nhận ra cô bé đang nói lảng sang chuyện khác, lập tức cười gật đầu: “Được chứ!”
Cơm nước xong, bọn họ lập tức cùng nhau đi ra quảng trường bên ngoài.
Lục Kiến Nghi lấy ra một cái xẻng lớn: “Chỉ đắp người tuyết thôi không hề có chút khiêu chiến nào, để tôi đắp cho mọi người một con sư tử bằng tuyết nhé.”
“Hay quá, hay quá.” Lục Sênh Hạ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.
Hoa Hiền Phương phát hiện, anh đúng là một kỳ tài vạn năng.
Con sư tử tuyết mà anh đắp sinh động như thật, giống y như đúc!
Cô giơ ngón cái lên: “Chồng à, sự sùng bái của em dành cho anh quả thực giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tận.
Nếu như bọn nhỏ ở đây, nhất định là sướng tới mức phát điên luôn rồi.”
Miệng Lục Sênh Hạ méo xẹo: “Nếu như mẹ nhỏ không có tới, chúng ta nhất định sẽ chơi rất vui vẻ, một đợt nghỉ dưỡng đi du lịch thật tốt lại bị bà ta phá hư.”
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói gì thì cũng vô dụng.
Để tôi chụp nhiều thêm mấy tấm hình, gửi tới cho bọn nhỏ.” Hoa Hiền Phương cầm điện thoại lên, vây quanh con sư tử tuyết một vòng ba trăm sáu mươi độ chụp không góc chết.
Lúc này bọn nhỏ đã về tới nhà họ Lục, Finn tới để đưa