Trước khi được thả ra, Tư Mã Ngọc Như đã bị sốc điện hai lần, còn bị một đám người điên đánh cho một trận.
Đây là hình phạt nghiêm khắc mà Lục Kiến Nghi dành cho cô ta.
Nếu như không phải nể tình Sênh Hạ và Ngọc Thanh, anh đã chặt cô ta thành tám khúc từ lâu rồi.
Lúc Lục Vinh Hàn đưa cô ta trở về thành phố Long Minh, cô ta cũng chỉ còn nửa cái mạng, nằm bệnh viện ròng rã nửa tháng mới hồi phục.
Nỗi oán hận trong lòng cô ta cuồn cuộn như sóng biển, cô ta muốn trả thù, tuyệt đối sẽ không để cho Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi sống yên ổn đâu.
Đợi đến khi Lục Vinh Hàn đến công ty cô ta lập tức gọi cho em trai của mình Tư Mã Minh Thịnh đến.
“Minh Thịnh, em lập tức tìm sát thủ giỏi nhất đến đây cho chị, chị muốn giết Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.”
Tư Mã Minh Thịnh không nói gì.
“Chị, lẽ nào bài học lần này vẫn còn chưa đủ sao? Chị đừng tranh giành nữa, chị không thể có được tài sản của nhà họ Lục đâu.
Điều chị cần làm bây giờ là khiến cho anh rể chuyển hết tài sản cá nhân của anh ấy sang cho Ngọc Thanh, toàn bộ đều thuộc về Ngọc Thanh.
Một mình nó cũng có trên một trăm triệu đô, cũng đủ để có thể xây dựng lên một tập đoàn lớn.”
“Dù lớn nhưng có lớn hơn tập đoàn của nhà họ Lục không? Mục tiêu cuối cùng của chị chính là tài sản của nhà họ Lục.
Em có biết lúc đó vì để bước chân vào nhà học Lục, chị đã dùng mọi thủ đoạn.
Chị đã phải chịu khổ, nhẫn nhục chẳng phải là vì bắt chước Việt Vương nằm gai nếm mật, mong một ngày nào đó có thể làm chủ được tập đoàn Lục thị hay sao.
Cho dù phải làm cách nào đi chăng nữa thì chị cũng phải để Ngọc Thanh trở thành người nắm giữ nhà họ Lục, chị nhất định phải khiến cho nhà họ Lục đổi họ sang họ Tư Mã.” Tư Mã Ngọc Như cắn chặt răng nói, quyết định trong lòng như tảng đá lớn, không thể nào lung lay.
Tư Mã Minh Thịnh toát mồ hôi hột.
“Chị như thế này có khác gì việc hái sao trên trời đâu chứ? Nếu như anh rể vẫn còn là người nắm giữ nhà họ Lục thì chị vẫn còn một tia hy vọng, nhưng bây giờ anh rể đã rời khỏi nhà họ Lục rồi, chị cũng không có một chút hy vọng đâu.”
“Ai nói không còn hy vọng chứ, chỉ cần Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương chết đi, anh rể của em sẽ có thể quay về nhà họ Lục, anh ấy sẽ lại trở thành người quản lý nhà họ Lục.” Cô ta đã nghĩ ra một kế hoạch, chờ sau khi Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương chết đi, đứa con chết tiệt của bọn họ sẽ lên làm người thừa kế, lúc này Lục Vinh Hàn sẽ thuận theo tự nhiên quay về giúp đỡ cháu mình, tránh để đứa con thứ hai lên nắm quyền.
Đợi đến lúc Lục Vinh Hàn lên nắm giữ quyền hành của nhà họ Lục, cô ta sẽ giết chết đứa nhỏ kia, như vậy Ngọc Thanh sẽ là người thừa kế duy nhất.
Tư Mã Minh Thịnh khoát khoát tay: “Không dễ gì mà giết được bọn họ đâu, bọn họ đi đâu cũng có rất nhiều vệ sĩ âm thầm bảo vệ, chiếc xe bọc thép, bom đạn cũng không phá được, trước đây em cũng đã bố trí người lái một chiếc xe ben đâm vào xe của Hoa Hiền Phương, kết quả là xe của cô ta còn chưa bị tróc sơn thì xe ben cũng đã tan tành rồi.
Em còn nghe nói bọn họ đã nghiên cứu ra hệ thống phòng độc gì đó, chỉ cần để đồ ăn lên thì sẽ biết có độc hay không, chị nói xem sát thủ phải giết họ như thế nào đây?”
Ánh mắt của Tư Mã Ngọc Như vô cùng gian xảo.
“Chị nghĩ được một cách, chúng ta có thể dùng virus.
Để cho con nhỏ chết tiệt Sênh Hạ nhiễm virus rồi nó sẽ lây cho người nhà họ Lục.
Nếu như thành công thì cả nhà họ Lục sẽ chết hết, chị cũng sẽ diệt trừ được tất cả mối họa.”
Tư Mã Minh Thịnh cạn lời.
“Tốt xấu gì thì Sênh Hạ cũng là con ruột của chị, có cần phải ác như vậy không?”
Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng: “Con nhỏ chết tiệt không biết đúng sai kia có thể giúp chị và Ngọc Thanh chút đỉnh thì coi như đó là nó đang đền đáp công ơn nuôi dưỡng của chị đi.”
Tư Mã Minh Thịnh không còn gì để nói, cậu ta biết chắc kế hoạch của chị gái mình chắc chắn sẽ không thể thành công, nó sẽ