“Ở đây chẳng có ai biết thân phận của tôi cả, tôi tin rằng cô cũng không hy vọng để cho người khác biết có đúng không?” Hoa Hiền Phương nói rồi nhún vai.
Lời nói này của Hoa Hiền Phương đâm trúng tim đen của Tiêu Ánh Minh.
Cô ta vẫn luôn khoe khoang mối quan hệ giữa mình và Lục Kiến Nghi.
Trong bộ phận thiết kế có không ít người cho rằng cô ta sẽ là bà chủ tương lai, vẫn luôn đối xử với cô ta rất cung kính.
Nếu như để cho người khác biết rằng Lục Kiến Nghi đã kết hôn rồi thì chẳng khác nào cô ta sẽ bị đem ra làm chuyện cười cả.
Tiêu Ánh Minh còn đang nghĩ nên làm như thế nào để Hoa Hiền Phương ngậm miệng rồi giấu diếm thân phận của cô ta, không ngờ cô ta lại chủ động mở miệng rồi.
“Cô tự hiểu như thế là tốt.
Leas là một nơi dựa vào năng lực, ghét nhất là người có quan hệ thân thích.
”“Hy vọng từ giờ về sau chúng ta có thể chung sống hòa thuận.
” Hoa Hiền Phương mỉm cười rồi nói.
Tiêu Ánh Minh đánh giá cô một lượt.
Mặc dù cô ta luôn cảm thấy mình đẹp hơn Hoa Hiền Phương, ăn mặc thời trang hơn Hoa Hiền Phương.
Nhưng không thể nào phủ nhận nét đẹp của cô là không thể nào che giấu, đó là một vẻ đẹp siêu phàm, không cần bất kỳ son phấn nào bù đắp.
Thứ mà Tiêu Ánh Minh có thể chỉ trích chỉ còn mỗi bộ quần áo này mà thôi.
“Cô Hoa à, bộ đồ cô mặc là thiết kế năm ngoái của Chanel.
Một nhà thiết kế mặc trang phục quá thời thì làm sao có thể thiết kế ra tác phẩm tốt được chứ?”Hoa Hiền Phương vì tiết kiệm tiền nên cô đã mua những phong cách của Chanel, hơn nữa bộ đồ này còn là đồ cũ.
Sau vài cuộc thỏa thuận thì cả nhà bác cả lấy một phần hai tiền sính lễ.
Mặc dù sau khi trả xong nợ nần thì vẫn còn chín tỷ nhưng nếu muốn đưa Phi ra nước ngoài chữa trị thì chừng đó là không đủ.
Mỗi tháng cô được cho khoảng năm trăm triệu tiền tiêu vặt nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cô đành sửa lại quần áo cũ theo ý tưởng của mình.
“Cô Tiêu, trong mắt của cô nó là hết thời nhưng trong mắt của tôi nó là phục cổ.
Thời thượng là một loại luân hồi, là một nhà thiết kế thì không nên nước chảy bèo trôi, mà nên dẫn dắt trào lưu thì đúng hơn.
Cô nhìn kỹ quần áo của tôi xem, đây cũng không phải là thiết kế năm ngoái của Chanel, bộ đó không có khảm nạm ngọc Lam.
”Hoa Hiền Phương nói rất thẳng thắn, nếu như Lục Kiến Nghi đã muốn nhờ cô xử lý hoa đào thì cô cũng không khách sáo với tình địch nữa.
“Oa, những viên ngọc Lam này đẹp quá.
” Có một giọng nói vang lên phía sau lưng hai người.
Hoa Hiền Phương quay đầu lại thì thấy có một cô gái tóc vàng mắt xanh đi tới, cô ấy chính là tổng thanh tra của bộ phận thiết kế, tên là Cherly.
Cô ấy là một người Pháp chính gốc, một trong những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng nhất thế giới.
“Chào Cherly!” Hoa Hiền Phương mỉm cười rồi chào hỏi cô ấy.
Buổi phỏng vấn cuối cùng chính là do Cherly đảm nhiệm phỏng vấn cô.
“Elaine, cô có tài lắm đó, cố gắng lên nhé.
” Cherly cười một tiếng rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Tiêu Ánh Minh nghe vậy thì bĩu môi.
Một đồ nhà quê nghèo nghèo kiết hủ lậu thì có lẽ còn chưa nhìn thấy kim cương, có thể thiết kế ra được tác phẩm tốt tới đâu chứ?Ngày đầu tiên Tiêu Ánh Minh đã bắt đầu lôi kéo người của bộ phận thiết kế để cô lập Hoa Hiền Phương.
Thứ không thiếu nhất trong phòng làm việc chính là nịnh hót và chia bè chia cánh.
Cả một ngày trời chẳng có ai để ý tới Hoa Hiền Phương cả, cô chủ động chào hỏi mọi người thì bọn họ cũng chẳng thèm đáp lại.
Nhân viên thực tập mới tới tên Trương Hoài Như kia là nhiệt tình nhất.
Có lẽ là vì cô ta muốn chuyển chính thức nên rất là nịnh bợ Tiêu Ánh Minh, làm chó săn của cô ta.
Vì để cho Tiêu Ánh Minh vui vẻ nên Trương Hoài Như đã quyết định giúp cô ta trừng trị Hoa Hiền Phương.
Lúc rảnh rỗi Hoa Hiền Phương có đi pha một ly cà phê, Trương Hoài Như và Tiêu Ánh Minh cũng tới đây.
“Chị Minh à, cà phê chồn này của chị uống ngon thật đấy, không hổ danh là cà phê ngon nhất trong các loại.
” Trương Hoài Như cố ý nói.
“Đương nhiên rồi, người bình thường không uống được đâu.
Người nghèo chỉ có thể uống cà phê gói mà thôi.
” Tiêu Ánh Minh nhìn về Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh rồi nói.
Hoa Hiền Phương đang cầm một gói cà phê hòa tan chuẩn bị pha.
Yêu cầu của cô đối với cà phê chính là tỉnh táo và