Anh gằn từng chữ: "Tô Noãn Cẩn, nói xem thế nào là không liên quan tới anh? Em không sinh con chẳng lẽ lại không liên quan tới anh sao? Hay là từ khi kết hôn với anh em đã không định sinh con? À, suýt thì anh đã quên em không tình nguyện kết hôn.
Bây giờ em đang tính làm thế nào để ly hôn đúng không?"
Giọng Trì Ý Nam khàn khàn như muốn ép cô đến nghẹt thở, xem ra là giận thật rồi.
Trong đôi mắt là bão tố, ngón tay anh siết chặt khiến cằm cô đau, buộc phải nhìn thẳng vào anh: "Sao không nói gì, Tô Noãn Cẩn, anh nhó em nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, nói đi!l"
Lực siết ở căm mạnh hơn, cô như nghe thấy tiếng xương gãy nhưng vẫn cắn răng không nên tiếng nào, cuối cùng dùng toàn bộ súc lực hét lên: "Trì Ý Nam, anh nói rất đúng, mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn ly hôn, kết hôn với anh đúng là cực hình!"
Cô vừa nói xong, bát thuốc bị anh quăng mạnh, đập vào bức tường trắng rồi vỡ nát rơi xuống đất.
Một vệt đen xuất hiện trên bức tường trắng, nước thuốc chảy dọc theo tường, mùi thuốc Đông y tràn ngập không khí.
Bầu không khí hết sức căng thẳng nhưng Tô Noãn Cẩn không hề thấy sợ, cô quật cường nhìn anh, không ai nhượng bộ.
Trì Ý Nam cười lạnh, vỗ nhẹ lên má cô, cúi người cắn vành tai cô: "Cực hình, ha ha...!cực hình sao? Tô Noãn Cẩn, tôi muốn giày vò em cả đời, em đừng hòng thoát khỏi vị trí cô Trì này."
Tiếng của sập mạnh vào tường, tiếng bước chân xuống tầng, rồi tiếng động cơ ô tô.
Tô Noãn Cẩn mềm nhũn nằm trên giường, lau mồ hôi trên trán.
Đối đầu với Trì Ý Nam phải có dũng khí, bởi vì không ai biết được kẻ điên sẽ làm gì.
Đêm nay anh đã kìm nén hơn vài năm