Tô Noãn Cẩn, em đúng là trẻ con."
Giọng nói trầm thấp của Trì Ý Nam vang lên từ phía sau, vừa thản nhiên vừa mỉa mai.
Cô không dừng tay, dí đầu ngón chân rồi kéo tiếp, cho tới khi đầu tường trụi lủi mới thấy hả giận, vỗ tay quay người lại: "Con rể nhà họ Tô, sao anh không diễn tiếp đi?"
Lúc Trì Ý Nam tức giận thì đôi mắt sẽ trở nên u ám như thể sắp có cơn bão ập tới.
Tô Noãn Cẩn thấy sảng khoái, không hề sợ hãi, còn khích thêm: “Bây giờ con rể nhà họ Tô không đi xum xoe thì đợi tới lúc nào nữa?"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh không hề sợ hãi, anh mím môi rồi nắm tay cô, siết thật chặt.
Cô không kêu tiếng nào mà nhìn chằm chằm anh như đang đấu xem ai nhận thua trước.
Cuối cùng Trì Ý Nam cũng thả lỏng tay, ngón trỏ vuốt mặt cô, giọng dịu dàng đến khó tin: "Sao lại giống trẻ con vậy? Anh đúng là tạo nghiệp nên mới cưới phải người vợ như trẻ con."
Đội mắt anh dần sáng hơn, thậm chí còn mang ý cười.
Sau đó anh dắt cô về lại dọc theo con đường mòn.
Cô chưa từng thấy Trì Ý Nam như vậy, khiến người ta nghi ngờ có phải đêm qua anh bị voi giẫm vào đầu không.
Tô Khiếu Vân thấy họ tay trong tay trở về thì vui vẻ bảo họ ngồi xuống.
Tô Tử Phán ngồi đối diện Tô Noãn Cẩn, nở nụ cười ngọt ngào gọi cô là chị.
Tô Noãn Cẩn ừ nhẹ, sau đó nghe thấy giọng nói hùng hồn của Tô Khiếu Vân: "Tử Phán à, sao không qua chỗ chị ngồi, không nhớ chị à?"
Cô không ngờ Tô Khiếu Vân lại chơi chiêu này.
Cô không thích Tô Tử Phán nên cứ tránh được thì tránh.
Nhưng Tô Tử Phán lại rất thích chị gái hơn mình mười tuổi, mỗi lần về đều