Dịch & edit: Sant
“Thật sự không phải
do anh làm à? Không thấy mẹ em đâu!” Tôi có chút luống cuống, dù sao cha tôi cũng đoán ra mẹ tôi đã có chuyện nên tôi cũng không giấu giếm, nói
thẳng.
“… Bây giờ em đang ở đâu, anh qua tìm em.” Vương Văn chần chờ một chút rồi nói.
“Không cần, em sẽ đi tìm xem sao.” Tôi nói.
Nếu không phải do Vương Văn bắt đi thì bây giờ gọi anh ta qua cũng không
làm nên chuyện gì. Hơn nữa không biết tại sao, sâu trong lòng tôi lại
không hy vọng Vương Văn hiểu về tôi quá nhiều. Bây giờ tôi không tin
tưởng anh ta.
Thấy tôi cúp điện thoại, cha tôi liền nôn nóng, hỏi tôi thế nào, có phải Vương Văn bắt cóc mẹ tôi không, anh ta nói gì?
Tôi đem chuyện Vương Văn muốn qua đây nói chuyện, còn nói không phải Vương Văn làm, chuyện này với Vương Văn không có liên quan.
Cha tôi vốn còn tương đối tỉnh táo, nghe nói chuyện này không có liên quan
tới Vương Văn liền luống cuống, hai tay xoa mặt lên mặt một cái, hỏi
tôi: “Con nói thật với ba, biệt thự này rốt cuộc ở đâu ra, đừng nói
chuyện người bạn hoang đường của con để lừa ba. Biệt thự lớn như vậy lại không có dấu vết có người ở, ai sẽ tốt bụng đem một căn biệt thự như
này cho con ở, có phải con chơi bời trêu chọc những người khác? Nửa năm
qua con đã làm gì?”
Cha tôi nói, ban đầu ông chỉ nghiêm túc chất vấn tôi, về sau lại như quát mắng lên.
Xem ra ông thật sự nghi ngờ tôi ở bên ngoài làm chuyện gì thương thiên hại lý mới có thể đưa tới mối họa này.
Lúc này tôi cũng không biết phải giải thích cho cha tôi thế nào, trong lòng lại lo lắng cho tình cảnh của mẹ tôi, rối bời không biết nói gì.
May vào lúc này Giao tiên đã quay về, sau lưng nó còn có một hồn phách dàn ông trung niên vác mẹ tôi trên vai.
Cha tôi không thể nhìn thấy hồn phách người đàn ông trung niên kia, ông chỉ thấy mẹ tôi lơ lửng trên không bay vào, mắt trợn lên con ngươi suýt rớt ra ngoài, tay chỉ về mẹ tôi lắp bắp: “A, mẹ con…”
Giao tiên nhìn cha tôi một cái, không nói gì liền quật đuôi quét về phía cha tôi, nháy mắt khiến ông ngất xỉu.
Tôi cũng sợ hết hồn, nhưng tôi biết cái đuôi của Giao tiên nhìn qua đánh
rất lợi hại nhưng thực tế lại không gây thương tổn gì, bây giờ cha tôi
hôn mê sẽ tốt hơn, tiết kiệm thời gian tôi phải giải thích.
“Giao tiên, mẹ tôi thế nào?” Tôi vội vàng nói, đồng thời đưa mắt chăm chú
nhìn hồn phách đang vác mẹ tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ông
ta.
“Mẹ ngươi không sao.” Giao tiên nói, nói xong bảo gã quỷ kia buông mẹ tôi xuống, sau đó xua tay một cái nói gã quỷ có thể đi.
Gã quỷ đối với lời Giao tiên rất tuân theo, xoay người rời đi.
Chờ sau khi gã quỷ đi rồi tôi mới vọt tới bên người mẹ tôi, kiểm tra một
lần chắc chắn mẹ tôi không bị sao, liền hỏi Giao tiên tìm được mẹ tôi ở
đâu, gã quỷ kia là ai.
Giao tiên bị tôi hỏi lại sửng sốt, nói:
“Hắn không phải do ngươi an bài sao? Khi ta đi tìm mẹ của ngươi thì
chính hắn đã vác bà ấy đi ra, nói là ngươi bảo hắn đi tìm nên ta liền
mang hắn về. Chẳng lẽ ngươi không quen biết hắn?”
“Thật sự không biết.” Tôi lắc đầu một cái, trong lòng càng nghi ngờ, không nghĩ ra gã quỷ kia là ai.
Cũng may mẹ tôi bình an vô sợ nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng chuyện tiếp theo thật sự khó khăn, tôi không thể để cha mẹ tôi hôn mê
mãi được, chờ sau khi bọn họ tỉnh lại tôi nên giải thích với họ thế nào?
Hơn nữa, Giao tiên nói nhà tôi đã bị người theo dõi, vậy tức là bây giờ cha mẹ tôi cũng gặp nguy hiểm, không thể để bọn họ về nhà nữa. Tôi liền hỏi Giao tiên bây giờ nên làm gì tiếp theo.
“Ngươi có biết ai để mắt tới ngươi không? Ta không có ở đây trong khoảng thời gian này, rốt cuộc ngươi đã trêu chọc ai, làm sao cả loại thú dữ thượng cổ kỳ lân bạc cũng đều kinh động, may mà lão tử mới vừa hấp thụ âm khí của cá âm nhỏ mới
miễn cưỡng có thể đánh với kỳ lân bạc một trận, nhưng nếu đối phương lại phái thú dữ thượng cổ tới e rằng lão tử cũng không đỡ được cho ngươi.”
Giao tiên nói.
Thú dữ thượng cổ?
Nghe được bốn chữ này tôi liền đổ mồ hôi lạnh, khó có thể con thằn lằn màu trắng bác kia lại có lai lịch lớn như vậy.
Mặc không trực tiếp chạm mặt con thằn lằn trắng bạc kia nhưng chỉ bằng bột
nó lưu lại có độc tính lớn như vậy, hơn nữa lại có thể đánh ngang tay
với Giao tiên thì cũng biết vật kia không dễ chọc.
Tôi bỗng nhiên lại nhớ tới một loại quái vật khác, ban đầu tôi cùng Diệu Diệu từng gặp một con quái vật như tinh tinh to lớn, con quái vật đó cũng rất lợi
hại, nếu không phải Diệu Diệu cơ trí thì tôi nhất định đã chết trong tay quái vật kia.
Giao tiên nghe xong tôi miêu tả con quái vậy tinh
tinh, đôi mắt rắn ti hí càng tỏ ra dọa người, toát ra ánh nhìn lạnh lẽo, nói: “Chu Yểm, vậy mà ngươi lại gặp Chu Nai, vật đó rất hung ác, chỉ
cần xuất hiện ắt sẽ đại loạn.”
“Thật sự là Chu Yểm? Nhưng sau khi nó xuất hiện thì Giang Minh cũng không có gì dị thường, hơn nữa lần đó
nó tưởng tôi đã chết chìm trong nước liền biến mất, sau đó cũng không
thấy xuất hiện, có phải là lầm hay không? Có thể đó không phải là thú dũ thượng cổ Chu Yểm mà chỉ là một con khỉ thành tinh?” Tôi nói.
Trước kia khi Tô Mộc đem Lục Nhĩ cho tôi đã từng nói mi nhĩ linh hầu hết sức
thông minh, chỉ cần chủ nhân kiên nhẫn dạy dỗ, không chỉ cần phải tăng
năng lực mà cũng phải chú trọng mở mang tâm trí.
Nếu như mi nhĩ
linh hầu bị kẻ bất lương bắt được, ngày ngày ngược đãi nó thì mi nhĩ
linh hầu sẽ sinh lòng oán niệm, loại oán niệm này thậm chí so với oán
khí còn đáng sợ hơn, theo mi nhĩ linh hầu tu luyện sẽ càng ngày càng
sâu, chờ mi nhĩ linh hầu mang lòng oán niệm tu luyện ra Lục Nhĩ thì oán
niệm kia sẽ cùng linh lực của bản thân linh hầu kết hợp với nhau tạo ra
một loại năng lượng to lớn.
Loại năng lượng này có thể khiến cho
linh hầu biến dị, trở nên vô cùng to lớn, hung tàn thích giết chóc, từ
đó biến thành thú dữ thượng cổ, được đặt tên là Chu Yểm.
Nói cách khác, Chu Yểm cùng với Lục Nhĩ của tôi có bản chất là giống nhau, đều là mi nhĩ linh hầu.
Nếu như nó tu luyện bình thường sẽ biến thành Lục Nhĩ Linh Hầu, có thể sánh với Tề Thiên Đại Thánh.Còn nếu dọc đường tu luyện nó bị ủy khuất thì sẽ biến thành thú dữ thượng cổ Chu Yểm.
Nói cách khác, Chu Yểm là lục nhĩ mi hầu mang sát khí, lực sát thương kia
có thể coi như Tôn Ngộ Không biết thành kẻ ác, có khả năng hủy thiên
diệt địa.
Dĩ nhiên, thực lực của Tôn Ngộ Không bị phóng đại thành vô hạn trong truyền thuyết, còn trong thực tế lục nhĩ mi hầu mặc dù
không có lợi hại như trong phim nhưng giết người trong vài giây thì nó
làm được.
Hơn
nữa nếu được sử dụng đúng cách, một con lục nhĩ mi hầu có thể bằng một đơn vị bộ đội được trang bị đầy đủ.
Cho nên lần trước tôi có thể dễ dàng chạy khỏi con quái vật giống tinh tinh kia, nói nó là Chu Yểm, có đánh chết tôi cũng không dám tin.
“Bất kể lần trước có phải ngươi gặp Chu Yểm hay không, lần này Kỳ Lân Ngân
là có thật, cho nên nhất định có một pháp sư âm dương có khả năng đặc
biệt điều khiển thú dữ hại ngươi sau lưng.” Giao tiên nói.
Nói
xong, vẻ mặt của nó rất ngưng trọng, nói: “Ta có dự cảm, lần này Kỳ Lân
Ngân thất bại thì hắn sẽ thả ra những thú dữ khác đi đối phó với ngươi,
nếu vẫn là Kỳ Lân Ngân thì vẫn tốt, nếu như lần sau hắn thả ra Chu Yểm
thì ta sẽ…”
“Sẽ làm gì?” Tôi vội vàng nói.
“Ta cũng chỉ có thể đổi một người trợ tiên khác.” Giao tiên nói.
Nói xong mắt nó nhìn tôi chằm chằm.
Lòng tôi run lên!
Xem ra ngay cả Giao tiên cũng muốn bỏ tôi. Tôi nhiều lần lâm vào cận kề
sinh tử, thật ra thì đã chuẩn bị xong cho cái chết, chẳng qua bây giờ
cha mẹ tôi cũng bị cuốn vào, tôi chết thì không sao, nhưng cha mẹ tôi
quyết không thể xảy ra chuyện!
Tôi nhìn cha mẹ tôi một cái, lòng
dần kiên cường lên, nhìn về phía Giao tiên: “Tôi có thể biết là ai ở sau lưng hại tôi, khi bà ta còn chưa ra tay trước thì chúng ta có thể tiên
hạ thủ vi cường* không? Chỉ cần cứu được cha mẹ tôi, ông bảo tôi làm gì
cũng được.” (*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế)
Giao tiên nhíu mi, ngoài ý muốn nói: “Ngươi biết là ai? Như vậy thì dễ làm.
Lần trước ngươi có thể chạy thoát khỏi Chu Yểm chứng tỏ thời gian hình
thành của Chu Yểm đó còn chưa dài, thực lực cũng không quá lợi hại, chỉ
cần chúng ta chuẩn bị thật đầy đủ, đánh khi chúng chưa chuẩn bị thì phần thắng còn rất cao.”
Nói xong sự lo lắng vừa rồi của Giao tiên đã bị quét sạch, đuôi rắn của nó cong lên đập xuống mặt đất, có thể thấy
được nó đang có chút hưng phấn.
Lúc này tôi mới buông lỏng được
một ít, lần trước sau khi quái vật tinh tinh rời đi đã từng làm rơi một
chiếc lông gà màu đỏ, lúc ấy tôi nghi ngờ quái vậy kia có liên quan tới
Vương quả phụ, nhưng sau này ngày càng có nhiều chuyện xảy ra khiến tôi
quên đi mất chuyện này, bây giờ có thể chắc chắn Vương quả phụ cùng Lâm
Yến Nhi là một phe, muốn tìm bà ta báo thì chỉ cần trở về mộ địa của Tô
gia, tìm được Lâm Yến Nhi dĩ nhiên có thể tìm được Vương quả phụ.
Thậm chí khả năng vô cùng lớn là, Vương quả phụ ra tay với nhà tôi là bị Lâm Yến Nhi sai khiến.
Lâm Yến Nhi…
Đáy lòng tôi ghi tạc cái tên này.
Cô ta vì muốn cưới được Tô Mộc đã biết bao nhiêu lần có sát ý với tôi, thực lực cô ta mạnh mẽ, tôi không dám phản kích.
Bây giờ cô ta ra tay với cha mẹ tôi, tôi liền không thể nhịn được nữa.
Tôi vội hỏi Giao tiên bây giờ cần phải chuẩn bị những gì.
Giao tiên nâng cái đuôi lên, vuốt bụng một cái, nói: “Tìm quỷ.”
“Muốn lão tử đây làm việc phải cho lão tử ăn no, vốn ăn âm khí cá âm nhỏ là
lão tử có thể tu luyện một trận, nhưng sau khi đánh với Kỳ Lân Ngân thì
âm khí đã tiêu hao không còn, lão tử bây giờ muốn bổ sung thức ăn.” Giao tiên nói.
Tôi liền gật đầu một cái, vốn còn tưởng phải chuẩn bị làm gì, hóa ra chẳng qua đơn giản là đi tìm quỷ.
Nếu là trước kia thì tôi còn có thể gặp chút khó khăn, nhưng bây giờ tôi có thể thấy âm khí, cho dù không có Tô Mộc cùng Đường Dũng bên cạnh thì
chuyện tìm quỷ cũng không đáng nhắc đến.
Thương lượng với Giao tiên xong, tôi thu xếp ổn thỏa cho cha mẹ tôi rồi dẫn Giao tiên ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa thì Giao tiên dừng lại bố trí một số thứ bên ngoài căn biệt thự, nói là phòng khi chúng tôi không ở nhà lại có thứ gì đến gần biệt
thự.
Sau khi ra khỏi cửa tôi liền đón xe chạy thẳng đến đài hỏa táng.
Nói tìm quỷ thì đài hỏa táng cùng nghĩa địa hẳn là nơi quỷ hồn xuất hiện
nhiều nhất, nhưng nghĩa địa của Giang Minh cách vị trí hiện giờ của
chúng tôi khá xa, hơn nữa quỷ hồn cũng sẽ ở gần thi thể của mình, bây
giờ xã hội đang yêu cầu hỏa táng thi thể, vậy thì ngoại trừ những hồn
phách có oán khí đặc biệt lớn mới có thể ở trong tro cốt, những hồn
phách mới chết thì không cách nào ở cùng tro cốt được.
Cho nên đi tới đài hỏa táng tìm quỷ tương đối đơn giản, những thi thể mới tới còn
chưa hỏa táng ít nhiều cũng sẽ lưu lại hồn người.
Như vậy chỉ có
hồn người, không thể hoàn toàn gọi là quỷ, bọn họ không có tinh thần
cùng ý chí, nhiều nhất cũng chỉ coi như một đám âm khí.
Chiếm đoạt bọn họ tương đối dễ, lại không có cái gì là chiếm đoạt tinh thần.
Từ khi biết Tô Mộc, Diệu Diệu cùng Trịnh Lâm, tôi luôn cảm thấy quỷ cùng
với người không có khác biệt gì nhiều, thậm chí tôi thường xuyên quên
mất bọn họ là quỷ, cho nên nói chiếm đoạt quỷ, trừ những quỷ hung ác ra
thì tôi không đành lòng để Giao tiên nuốt quỷ vật, luôn cảm thấy như vậy chẳng khác gì cho Giao tiên ăn thịt người.
Nhưng bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, khi tôi nói với tài xế taxi đi tới đài hỏa táng, lập tức mặt ông ta xanh mét.