Dịch: Thư Thư
Edit & beta: Vietwriter
Một màn kế tiếp, khiến cả đời ta sẽ không bao giờ quên.
Chỉ thấy giữa bụng của người đàn ông kia đã bị hổng một lỗ lớn, thịt trắng
bóng cứ vậy lộ ra bên ngoài, bên trong tỏa ra một mùi tanh hôi, máu đã
biến thành màu đen.
Càng buồn nôn hơn chính là, cỗ thi thể này
không đặt trong tủ đông lạnh, cứ như vậy ngã chổng vó nằm lên bàn, cũng
không biết đã nằm đó bao lâu, thịt đã bắt đầu thối rữa, mọc đầy lông
xanh đen. Cũng bởi vì đã thối rữa nên toàn bộ khoang bụng bị phồng lên,
mà từ chỗ sâu nhất của vết thương xuất hiện một thứ màu đen dài nhìn qua giống như đuôi loại động vật nào đó.
Ọe…
Không đợi tôi có phản ứng thì Cường Tử đã bắt đầu nôn khan, ông ta cách rất gần khối tử
thi nên nhìn cũng rõ ràng nhất, sau khi ọe một tiếng trong miệng ông ấy
nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra ngoài.
Vốn dĩ mùi thối rữa đã tràn ngập khắp căn phòng, nhưng bây giờ lại càng ghê tởm hơn.
Từ lúc đầu tôi cũng cố gắng kìm nén, nhưng sau khi nhìn thấy Cường Tử nôn
tôi cũng không nhịn được, dạ dày co thắt một cái chạy sang một bên nôn.
Ngay thời điểm tôi cùng Cường Tử đều cảm thấy buồn nôn quá sức, thì tiếng nhainuốt luôn văng vẳng bên tai đột nhiên dừng lại.
Không riêng gì tôi, ngay cả Cường Tử cũng phát hiện không còn nghe thấy âm
thanh kia, vừa nôn ọe vừa đưa mắt nhìn thi thể của người đàn ông kia.
Vừa liếc mắt nhìn một cái liền cứng đờ, thi thể kia vậy mà cử động.
Hai cánh tay của hắn giống như có vật gì đó dẫn dắt vậy, chậm rãi giơ lên, lơ lửng ở giữa không trung.
Sau đó đến cổ hắn cũng nhúc nhích, cả cái đầu bắt đầu lay động.
Tôi thật sự bị dọa sợ tè ra quần, không còn tâm tư để nôn, xoay người liền muốn chạy.
Nhưng gã Cường Tử kia cũng không biết đã trúng tà gì hay là thật sự không
biết sợ, ông ta vậy mà lại thận trọng đi tới gần thi thể người đàn ông
kia, muốn nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
“Còn đi qua đó làm gì, chạy mau!” Tôi vội la lên, vừa nói tôi đã chạy tới cửa.
“Yên tâm, chúng ta đều đã dán bùa chú, coi như thật sự là trá thi* thì bùa
vàng cũng có thể bảo vệ chúng ta an toàn.” Cường Tử nói.
Nói xong ông ta còn đi lại gần hơn.
Khi tôi nhìn thấy miệng tử thi của người kia há to ra thì càng cảm thấy sợ hãi
Vào thời khắc nguy cấp này tôi không thể lo được chó ông ta nữa, mà đẩy cửa chạy ra ngoài.Chỉ là tôi vừa chạy ra khỏi phòng giữ xác liền đâm vào một bức tường cứng rắn.
Tôi sợ hết hồn, liềm chạy vòng sang bên cạnh, nhưng tôi chạy vài mét vẫn thấy bức tường kia.
Lòng tôi không khỏi kinh hãi, tôi nhớ rất rõ ràng, lúc chúng tôi đi tới hành lang, mặc dù không rộng lắm nhưng nó rất thẳng thắp, cấu trúc đơn giản, nơi này đáng ra không nên có tường mới đúng!
Trong lúc bối rối,
tôi lấy điện thoại di động ra mở màn hình sáng hết cỡ, mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu vào vật chắn trước mặt tôi để xem nó là gì.
Sau khi nhìn rõ vật đang che chắn tôi, hai chân tôi mềm nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống.
Chỉ thấy trước mặt tôi đang đứng ba cổ tử thi, bọn họ đều đang sững sờ đứng chắn trước mặt tôi, cặp mắt mặc dù mở, nhưng đều ảm đạm không lấy một
chút ánh sáng, giống như những nô bộc đi theo Lâm Yến Nhi vậy, hiển
nhiên là linh trí chưa mở.
Cũng may mắn bọn họ linh trí còn chưa
mở, mặc dù bọn
họ đứng chắn ở giữa hành lang này rất gắt gao nhưng không hề có một hành động nào khác.
Thấy đường bị chặn, phản ứng đầu
tiên của tôi chính là chạy trở lại phòng giữ xác. Sau khi chạy quay trở
lại, tôi liếc mắt thấy thi thể của người đàn ông kia đã hoàn toàn đứng
lên.
Thần sắc của hắn hiển nhiên không giống với ba cỗ thi thể
kia, trên mặt mang theo nụ cười cứng ngắc đến quỷ dị, toàn bộ miệng cười đều bị lệch đi.
“Các… Ngươi… Muốn chết…” Âm thanh khô khốc từ
trong miệng hắn chật vật đi ra, do hắn là xác chết nên dây thanh quản đã bị xử lý sau khi hắn chết, mỗi một chữ hắn nói ra đều giống như bị vụn
vỡ.
“Ngươi, ngươi mới tìm cái chết. Có thấy lá bùa này không,
ngươi chỉ là trá thi mà cho là chúng ta sợ ngươi? Nói cho ngươi, ta đã
sớm chú ý tới ngươi, chờ tới hôm nay để đến thu thập nhận ngươi đây!”
Giọng Cường Tử run rẩy sợ hãi, nhưng ông ta vẫn lấy hết dũng khí hét lên với thi thể người đàn ông kia.
Nói xong, ông ta móc ra một lá
bùa màu vàng, cũng không chờ thi thể kia có động tác gì mà đã xống tới,
muốn dán lá bùa lên trên trán của thi thể kia.
Nhưng ông ta còn
chưa kịp tới gần thi thể kia, tôi đã nhìn thấy khóe miệng thi thể của
người đàn ông kia nhếch lên cười lạnh một tiếng, tay khẽ động, âm khí
bên người hắn liền tụ lại vào cánh tay.
Theo âm khí hội tụ, móng
tay trên tay của tử thi cũng bắt đầu dài ra, không bao lâu sau năm cái
móng tay đen nhánh dài như dao, hướng tới vị trí trái tim của Cường Tử
chộp tới.
“Mau tránh ra!” Thấy màn này tôi quả thật không nhịn nổi, hét lên.
Đang lúc nói chuyện tôi liền móc ra thiên địa kích, phi thân chém vào tay thi thể kia.
Thiên địa kính chứa rất nhiều âm khí cùng dương khí, mặc dù hiện tại tôi
không cách nào sử dụng được dương khí của thiên địa kích, nhưng bản thân nó vốn là một vật có dương khí, đối với vật âm có tác dụng khắc chế
vật, hơn nữa thiên địa kích vốn chính là chủy thủ, coi như không cần
biết bên trong có âm khí hay dương khí thì nhiều ít cũng có thể khiến
thi thể kia bị thương một chút.
Quả nhiên, vào thời điểm thiên địa kích chém vào tay thi thể kia, hắn ta hét lên “ Ngao” một tiếng thảm thiết.
Thiên địa kích chạm vào khiến âm khí của thi thể tan biến, năm cái móng tay
dài đen sì cũng không còn, hắn kêu thảm một tiếng, cả người lui về sau.
Nó lui lại mấy bước khiến tôi có không gian chạy trốn, tôi liền thuận thao quán tính người lao lên phía trước, một lần nứa quay trở lại bên người
Cường Tử.