Dịch: thư thư
Edit & beta: Thương Nguyễn
" Đường Diệu Diệu, ở đây không có phần cho nhóc nói chuyện! Người lớn đang nói chuyện trẻ con không nên xen vào!"
Đường Dũng bị nói đến mặt đỏ lên, nhất thời như con thỏ bị đạp đuôi, hướng Diệu Diệu mắng.
Nhìn thấy Diệu Diệu, tâm tình tôi vốn nặng nề liền được tháo gỡ, hiểu rõ hơn rất nhiều.
Mặc dù tôi không thể tiếp nhận tình cảm của Đường Dũng, nhưng trong khoảng
thời gian này tiếp xúc với nhau, tôi bất tri bất giác đã thành thói quen có Đường Dũng và Diệu Diệu bên cạnh.
Bây giờ có thể lại tiếp tục nhìn thấy bọn họ, tôi lại có một loại hạnh phúc đến nỗi không nói thành lời.
Nhìn Diệu Diệu cười một tiếng, tôi nhìn về phía Đường Dũng, hỏi hắn:
" Thế nào chỉ có Diệu Diệu ở nơi này? Trịnh Lâm đâu?"
" Trịnh Lâm? Nó không phải đi cùng em sao?" Đường Dũng sửng sốt một chút, kỳ quái nhìn tôi.
" Không có, lần trước tôi để cho anh tách ra nó liền cùng anh đi theo,
sau đó thì không thấy quay lại." Tôi thấy Đường Dũng biểu cảm không
giống đang cùng tôi đùa giỡn, lập tức luống cuống.
Trịnh Lâm là
tiểu quỷ của tôi, lẽ ra phải luôn luôn ở bên cạnh tôi mới đúng, nhưng
chính mắt tôi nhìn thấy nó cùng Đường Dũng đi rồi, Đường Dũng là người
đem nó tạo ra, tình cảm tất nhiên là không bình thường, cho nên Đường
Dũng không gì đáng trách, tôi vẫn không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Đường Dũng nói nó không có đi theo hắn, vậy khoảng thời gian này nó đi
đâu?
Thấy tôi lo lắng, Đường Dũng liền vỗ vỗ bả vai của tôi, để
cho tôi bình tĩnh một chút, bây giờ quan trọng là xác định nó có hay
không gặp chuyện không may, chỉ cần nó còn an toàn, vậy thì không có
chuyện gì lớn.
Đường Dũng nói cũng có lý, tôi lập tức gật đầu một cái, hỏi hắn làm sao mới có thể xác định Trịnh Lâm an toàn.
Đường Dũng nói tôi là chủ nhân của Trịnh Lâm, cùng Trịnh Lâm huyết mạch tương thông, chỉ cần tôi phát ra tin tức tìm kiếm Trịnh Lâm, nó nhất định có
thể cảm giác được, nó trả lời tôi tức là nói lên nó bây giờ là an toàn.
Tôi lập tức gật đầu, hỏi Đường Dũng tôi nên làm thế nào phát ra tin tức tìm kiếm Trịnh Lâm.
Đường Dũng nói thông thường Long Phù đều có một bộ thuật pháp, bất quá tôi
không phải là Long Phù, cũng không có học qua cơ bản thuật Long Phù, nên cũng không dùng được.
Cũng may trên người tôi có âm khí, có thể
mượn nhờ hắn tới làm một số thuật đơn giản của Long Phù, bất quá tôi
phải chịu chút ủy khuất mới được.
Nói xong hắn có chút xấu hổ cúi đầu, giả bộ ngượng ngùng nhìn tôi, nói: " Em có nguyện ý không?"
" Nói nhảm, anh nói thẳng muốn tôi làm cái gì là được." Thấy hắn dáng vẻ
già mồm đê tiện tôi liền không nhịn được muốn chửi mắng hắn.
" Cởi y phục xuống, sau đó..." Đường Dũng mặt càng đỏ, ánh mắt gian xảo ở trên ngực tôi liếc một cái, bỉ ổi nói.
Không đợi hắn nói xong, tôi liền cảm giác mình lại bị đùa giỡn, trực tiếp một cái tát đánh vào trên vai hắn, phẫn nộ nói:
" Anh có thể hay không có chút đứng đắn? Trịnh Lâm mất tích anh còn có tâm tư đùa giỡn với tôi!"
" Oan uổng a, lần này anh thực sự là nghiêm túc!" Đường Dũng bị đánh,
nhất thời buồn bực nhìn tôi, khuôn mặt hận không thể nhăn thành bánh
bao, nói rằng hắn thực có nhiều ủy khuất nha.
Ngay cả Diệu Diệu cũng không đành lòng nhìn Đường Dũng như vậy, giải thích:
"Chị Dương Dương, chị lần này thật oan uổng anh của em rồi, anh ấy muốn thi
triển Long Phù thuật gọi Trịnh Lâm, nhất định phải mượn dùng âm khí của
chị, mà trên người chị âm khí cũng không phải là rất nhiều, cho nên
không thể có bất kỳ lãng phí nào, bây giờ chỉ có thể đem ba chỗ đan điền đều dính cùng tập hợp một chỗ, hắn dùng âm khí của chị thi triển ra
thuật Long Phù."
Nhìn Diệu Diệu nói với dáng vẻ nghiêm trang như vậy không giống như đang lừa dối tôi.
Hơn nữa hắn nói quả thực có chút đạo lý, tôi chỉ bán tín bán nghi nhìn
Đường Dũng liếc mắt một cái, nói:"Thế à, vậy tôi hiểu lầm anh rồi."
" Em hiểu rồi chứ? Em như vậy oan uổng cho anh, tốt xấu cần bày tỏ một
chút gì đi chứ!" Đường Dũng thấy tôi xin lỗi, trên mặt ủy khuất nhất
thời tan thành mây khói, một lần nữa nhếch miệng cười bỉ ổi tiến lại gần tôi.
Tôi đành phải đưa tay tới, để hắn đem cái đánh vừa nãy trả lại.
Ai biết hắn thế mà trực tiếp kéo lại tay của tôi, dùng sức kéo một cái ôm tôi vào trong ngực, nói:
"Dương Dương, anh mới không nỡ đánh em, làm sao có thể đánh em a, từ giờ trở
đi anh sẽ là thần bảo vệ của em, bất kể em đối với anh làm cái gì anh
đều không một câu oán hận, miễn là em vui vẻ thì tốt rồi."
Hắn
lời nói này quá buồn nôn đi, lời nói khiến tôi cả người đều nổi da gà,
vội vã đẩy hắn ra, lúng túng nói: "Được rồi được rồi, tôi đã biết, chúng ta mau bắt đầu đi."
" Được." Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, tiếp đó chỉ vào quần áo trên người tôi, nói:
"Em phải đem quần áo cởi xuống mới được, ngoại trừ da dẻ ở ngoài, bất luận
quần áo hay thứ gì cũng sẽ gây trở ngại đến độ tinh khiết âm khí, hơi
một chút sơ sẩy, thuật Long Phù sẽ thất bại."
Hắn nói rất hèn hạ, nếu như không phải là Diệu Diệu mới vừa rồi giải thích, tôi còn là có loại xúc động muốn tát hắn một cái.
Nhưng cho dù tôi biết hắn là muốn chiếm tiện nghi, tôi còn rất là không tình nguyện, muốn hỏi hắn nhất định phải cởi sao?
Đường Dũng gật gật đầu, truyền thuyết đan điền ở ngay chính giữa ngực vị trí
huyệt đàn trung, phía dưới cách 3 ngón tay là cái rốn, chỉ có ba chỗ đan điền đều dán cùng một chỗ, mới có thể bảo đảm chắc chắn không chuyện gì xảy ra.
Nói xong hắn thấy tôi khó xử như vậy, ngược lại không có đùa giỡn lưu manh, mà quay lưng lại, ở phòng khách tìm một khối vải
dài, đem ánh mắt che lại nói:
" Em yên tâm, anh tuy rằng nhìn qua tùy tiện, nhưng đối với tình cảm là rất nghiêm túc, em chỉ cần một ngày không nhìn anh, anh cũng sẽ không đối với em làm cái gì."
Nói xong hắn đã cởi ra khuy áo sơ-mi, bắt đầu cởi quần áo trên người mình.
Trong nháy mắt cơ thể gầy gò liền lộ ra, tôi lúc này mới phát hiện, hắn mặc
dù nhìn qua so với Tô Mộc gầy yếu hơn rất nhiều, nhưng trên người bắp
thịt cũng không hề hơn ít so với
Tô Mộc, chỉ là hình dáng so với Tô Mộc nhỏ một chút mà thôi.
Vội vã nhìn thoáng qua, tôi cảm thấy cứ nhìn chằm chằm vào thân trên của
Đường Dũng mãi là không tốt, liền xoay người sang chỗ khác.
Diệu
Diệu trái lại rất tự giác sau khi Đường Dũng cởi áo, liền phất tay với
tôi chào tạm biệt, từ trong cửa xuyên ra ngoài rời đi.
Bởi vì Đường Dũng che hai mắt lại, nhất thời tôi cảm thấy bớt lúng túng đi không ít, tôi cũng chậm rãi cỡi áo ra.
Bất quá cởi áo ra đã là cực hạn của tôi, tôi còn giữ lại nội y, mới chậm rãi hướng Đường Dũng đi tới.
Tôi cảm giác được Đường Dũng cũng lộ ra khẩn trương, cùng bộ dáng mị hoặc
ngày thường của anh ta một chút cũng không ăn khớp, toàn thân cơ bắp
căng thẳng muốn chết.
Anh ta thậm chí nói chuyện có chút cà lăm,để cho tôi lấy cái trán của mình dán lên trán của Đường Dũng.
Trán của anh ta rất nóng, trên mặt còn có một tầng mồ hôi,sau khi dán sát
vào trán của anh ta, hai tay anh ta mở ra ôm chặt tôi vào ngực, để cho
thân thể tôi cùng thân thể của anh ta dính sát vào nhau.
Động tác này tới quá nhanh, tuy rằng tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là bị hắn hù dọa.
Tuy là Đường Dũng nhắm hai mắt, nhưng vị trí tìm được rất chuẩn, sau đó ôm
lấy tôi, tôi liền cảm giác được bụng dưới của tôi cùng bụng dưới của anh ta dính cùng một chỗ, cảm giác kia rất không được tự nhiên, có phần
thân mật hơi quá.
Không riêng tôi cảm thấy không được tự nhiên, nhiệt độ cơ thể anh ta cũng rất nhanh tăng cao.
Cũng may anh ta lúng túng nhất thời những cũng không quên đọc khởi câu thần chú.
Cơ hồ là trong nháy mắt, tôi cùng Đường Dũng trong lúc đó liền xuất hiện
một cổ sức lực vô hình, sức lực kia giống như đem tôi cùng Đường Dũng
liên tiếp ở cùng một chỗ,
ba cái tay vô hình xuyên qua thân thể của tôi, đồng thời luồn vào ba điểm trong đan điền trên người tôi, dùng sức đem
âm khí trong cơ thể tôi lôi ra ngoài.
Không bao lâu sau, tôi cảm giác được thân thể có chút nóng lên, trong cơ thể giống như có một cái lò lửa lớn đang thiêu đốt vậy.
Cùng lúc đó thân thể của Đường Dũng lại trở nên càng ngày càng lạnh.
Trong miệng anh ta nói tiếng Thái càng lúc càng nhanh, giống như đang niệm
chú, thời gian trôi qua không bao lâu, tôi cũng cảm giác anh ta đem thứ
gì đó thả ra bay đi rồi.
Sau đó vài giây, Đường Dũng rốt cuộc
khôi phục yên tĩnh, bất quá thanh âm anh ta vừa ngừng, đại não của tôi
lại đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Trong đầu cũng vang lên thanh âm xì xì, xoẹt xoẹt, dường như sóng não bị quấy phá vậy.
Tinh thần của tôi nhất thời chấn động, xem ra là tín hiệu của Trịnh Lâm trực tiếp truyền đến!
Tôi không khỏi nín thở tập trung tư tưởng, chỉ sợ thanh âm Trịnh Lâm quá nhỏ tôi sợ sẽ bỏ lỡ cái gì đó.
Suy đoán của tôi rất chính xác, nó tương tự như đài thu radio, âm thanh
xoẹt xoẹt càng ngày càng nhỏ, sau khi chờ nó hoàn toàn biến mất mất hẳn, trong đầu tôi rốt cuộc xuất hiện tiếng nói của người nào đó!
Bất quá âm thanh đó không phải tới từ Trịnh Lâm mà là thanh âm của một
người vô cùng quen thuộc, thanh âm hắn trầm thấp, lãnh đạm xen lẫn tức
giận, gầm nhẹ nói:" Lộc Dương, em mặc quần áo vào cho tôi!"
Nghe được thanh âm cùng ngữ khí quen thuộc này, đầu óc của tôi trong nháy
mắt ông một tiếng, giống như bị chập mạch rồi, bỗng chốc ngây ngẩn cả
người.
Thế nào lại là hắn?
Tôi rõ ràng liên lạc với Trịnh Lâm, trong đầu tại sao lại xuất hiện thanh âm của hắn?
Tôi hoàn toàn choáng váng rồi, trong lòng chấn động không dứt.
Lúc trước hắn ở trước mặt tôi làm trò cùng người phụ nữ khác kết hôn, còn
nói ra những lời tổn thương tôi như vậy, tôi cho rằng mình đã buông
xuống đoạn tình cảm này rồi.
Nhưng trong nháy mắt khi giọng nói
của hắn xuất hiện, trái tim của tôi có cảm giác ngũ vị tạp trần, cay
đắng ngọt bùi, bây giờ không biết phải hình dung như thế nào.
Bất tri bất giác nước mắt của tôi đã giàn giụa.
Chỉ là thanh âm của hắn nói xong câu nói kia về sau, liền lại biến mất tại trong đầu của ta.
Chỉ là thanh âm của hắn nói xong câu nói kia thì liền biến mất ở trong đầu của tôi.
Giống như chưa hề phát sinh qua. Tôi thậm chí hoài nghi vừa rồi tôi có phải
nghe lầm rồi không, hoặc là câu nói đó là ảo tưởng của tôi.
Nhưng hắn sau khi nói xong, Đường Dũng cũng buông lỏng tôi ra, hỏi:
" Thế nào rồi, Trịnh Lâm hồi âm với em chưa, nó vẫn an toàn chứ?"
"... An toàn đi." Tôi chần chờ nói, thấy thuật pháp xong rồi, lập tức mặc
quần áo vào, chờ tất cả thu thập xong, tôi mới để cho Đường Dũng tháo
vải che mắt xuống.
Đường Dũng giống như cũng không biết phát sinh chuyện gì, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, tháo vải trên mắt xuống.
Chỉ là sau khi hắn tháo xuống vải che mắt, trong nháy mắt liền nóng nảynắm
lấy bả vai của tôi, hai mắt lo lắng nhìn tôi, hỏi: "Em khóc? Trịnh Lâm
rốt cuộc đã nói gì với em, thế nào em lại khóc lợi hại như vậy?"
" Hắn... Cùng tôi nói chuyện là Tô Mộc..." Đường Dũng vừa hỏi, viền mắt của tôi lại nhịn không được đỏ ửng lên, thấp giọng nói.
"Tô Mộc? Thế nào lại là hắn?" Đường Dũng sửng sốt một chút, anh ta nhìn
thấy tôi khóc sưng cả mắt, trên mặt liền hiện ra dáng vẻ đau lòng.
Sau đó anh ta giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt tôi, một tay đem tôi
kéo vào trong ngực, cũng không hỏi Tô Mộc đến tột cùng nói với tôi cái
gì, an ủi: "Tô Mộc thì Tô Mộc, ít nhất đã có hồi âm nói lên Trịnh Lâm
bây giờ chắc là cùng Tô Mộc ở chung một chỗ, em không cần lo lắng."
Vừa nói hắn vừa đem tôi ôm càng chặt hơn, thanh âm ấm áp thấp giọng nói:"
Em nếu như khó chịu liền khóc lên đi, anh sẽ không cười nhạo em."
Quen biết với anh ta lâu như vậy, tôi lần đầu tiên nghe được Đường Dũng nói một câu ấm áp như vậy.
Thật mất tự nhiên, bỗng dưng tôi muốn bộc lộ hết tâm sự, cũng không kháng cự Đường Dũng, đem đầu tựa trên bả vai hắn, đem toàn bộ uỷ khuất mấy ngày
nay tích góp từng tí một mà khóc lên.
Cho tới bây giờ, tôi đối với Tô Mộc vẫn là không cách nào chống cự.
Bất kể là nghe được thanh âm của Tô Mộc, cho đến tin tức của hắn, trái tim của tôi đều sẽ hung hăng bị đâm cho rỉ máu.
Hắn nói qua, hắn cùng tôi ở chung một chỗ chẳng qua là vì lợi dụng tôi để ở lại trần gian mà thôi.
Người hắn yêu chân chính là Lâm Yến Nhi, mục đích tới trần gian cũng là vì tìm kiếm Lâm Yến Nhi.
Cho nên chuyện thứ nhất chính là tìm Lâm Yến Nhi, sau đó chính là vứt bỏ tôi, cùng Lâm Yến Nhi kết hôn.
Đã như vậy, hắn lại dựa vào cái gì quản tôi, lại còn dùng loại ngữ khí đó nói chuyện chứ?
Bây giờ, coi như tôi muốn lên giường cùng Đường Dũng, cùng Tô Mộc hắn một chút cũng không có quan hệ.
Càng như vậy, tôi lại càng ủy khuất.
Một mực khóc đến cổ họng khàn khàn, hốc mắt phát khô, tôi mới rốt cuộc trở lại bình thường, buông Đường Dũng ra.
Lúc này nửa bên quần áo Đường Dũng đã hoàn toàn bị nước mắt của tôi làm ướt, vẻ măt anh ta vốn đang lo lắng nhìn tôi.
Sau khi thấy tôi không khóc nữa tâm tình anh ta cũng bình phục rất nhiều,
sắc mặt lo lắng nhất thời lập tức trở thành ghét bỏ, hung hăng nhìn quần áo của trên người mình, nói với tôi: "Không nghĩ tới em có thể khóc lớn như vậy, em thành thật nói cho anh biết, phía trên này ngoại trừ nước
mắt của em, em có vụng trộm hướng trên người anh quệt nước mũi hay
không?"