Sau khi hỏi rõ ràng chuyện của Tam trưởng lão, gã đệ tử Cản Thi phái
thấy tôi không còn chuyện gì khác liền vội vàng đứng dậy cáo từ.
Dù sao hắn cũng là người của Cản Thi phái, xuất hiện cùng chúng tôi ở đây sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng không tốt.
Hơn nữa bây giờ tôi phải đối phó với Cản Thi phái, có người trong Cản Thi
phái làm nội ứng thì tốt vô cùng, tôi liền để cho hắn rời đi.
Sau khi gã Cản Thi phái đi tôi cũng chào Đường Dũng, để Đường Dũng cũng mau rời đi. Dẫu sao thực lực Cản Thi phái lớn như vậy, tôi không muốn liên
lụy tới Đường Dũng.
Nhưng Đường Dũng căn bản không lo lắng chuyện này, hoặc có thể nói anh ta không ý thức được sự nghiêm trọng liền lên
ghế salon nằm lười, nói gì cũng không chịu đi, còn nói buổi tối anh ta
muốn cùng tôi tới đài hỏa táng để xem Cản Thi phái nuôi cương thi một
chút. Nếu như may mắt không chừng anh ta có thể thu được Kuman Thong gì
đó.
Nhìn anh ta hí hửng cười, tôi không nói gì, nhưng thực tế trong lòng lại rất ấm áp.
Tôi biết anh ta lo lắng cho an nguy của tôi mới cố ý ra vẻ thoải mái để đi
cùng tôi. Lại khuyên anh ta mấy câu, nhưng quả thực tôi không ép anh ta
được đành để mặc cho anh ta đi cùng.
Buổi tối, sau khi tôi cùng
Đường Dũng ăn cơm xong, điện thoại của tôi chợt vang lên. Không ngoài dự liệu, là Cường Tử gọi tới, trời vừa mới hơi xẩm tối, đơn giản là anh ta không kiên nhẫn chờ tôi gọi được.
Tôi nói với anh ta đã tìm một người giúp đỡ, tối hôm nay sẽ cùng đi một chuyến nữa, bảo anh ta qua đón chúng tôi.
Cường Tử luôn miệng nói cảm ơn, lời cảm kích nói còn không mạch lạc.
Sau khi nói chuyện với Cường Tử, tôi cúp điện thoại, ai ngờ màn hình điện thoại mới tắt thì đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Trông biệt thự này các công nghệ mới đều có hết, chuông cửa vừa vang lên thì
trên màn hình đã tự động mở ra chiếu hình ảnh từ ngoài cửa.
Đứng ở cửa nhà thôi đúng là Cường Tử.
Thật đúng là tốc độ ánh sáng a, mấy giây đã xuất hiện, tốc độ còn nhanh hơn cả Đường Dũng.
Tôi đứng dậy định ra mở cửa, nhưng tôi vừa mới đi tới sân thì Diệu Diệu kéo tôi lại. Sau đó tôi thấy Đường Dũng nghiêm túc nháy mắt ra hiệu cho
tôi, để tôi tránh sang một bên, sau đó tự anh ta đi mở cửa cho Cường Tử.
Tôi không giải thích được vì sao Đường Dũng lại làm thế, đơn giản là mở cửa thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy?
Tôi há miệng muốn hỏi Diệu Diệu đại ca của nó lại nổi cơn bệnh gì, nhưng
tôi còn chưa hỏi thì Diệu Diệu đã lấy tay bịt miệng tôi, lắc đầu với tôi một
cái, tỏ ý đừng lên tiếng.
Tôi lại càng ngạc nhiên hơn, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệu Diệu cùng Đường Dũng, tôi rốt cuộc
cũng ý thức được có gì đó không đúng, để Diệu Diệu buông tôi ra, sau đó
im lặng không lên tiếng.
Diệu Diệu thấy tôi hiểu ý của nó liền
thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cánh tay nhỏ bé của nó chỉ một cái, bảo tôi đi vào trong nhà xem.
Nhìn theo hướng chỉ của nó, tôi nhận ra đó
chính là màn hình LCD, lúc này trên màn hình còn đang phát hình ảnh
ngoài cửa, Đường Dũng đang cười đúng nói chuyện cùng Cường Tử.
Dường như tâm tình Cường Tử không tốt lắm, vẻ mặt rất nghiêm túc, mở miệng vài câu, cũng không biết đang nói gì với Đường Dũng.
Chuyện này bình thường có vấn đề gì đâu, sao Đường Dũng lại lo lắng như vậy?
Tôi không khỏi nghi ngờ.
Diệu Diệu thấy tôi không rõ, mặt nó nổ vẻ cuống cuồng, đưa tay chỉ Cường Tử, ý bảo tôi nhìn kỹ.
Tôi liền nhìn chằm chằm Cường Tử, quan sát tỉ mỉ một lần.
Camera ở cửa có độ phân giải cao, hình ảnh nhận được hết sức rõ ràng, nhìn kỹ một lúc tôi liền phát hiện có chút dị thường.
Cường Tử này với Cường Tử đêm qua tôi gặp không giống nhau!
Xác thực mà nói, hắn không phải Cường Tử, là kẻ giả mạo.
Tối hôm qua, Cường Tử vì khống chế xác chết kia đã từng lấy một tờ bùa chú
vàng dán lên trán thi thể kia. Lúc bùa chú vàng tràn đầy dương khí chạm
vào xác chết, bởi vì âm dương cọ xát với nhau tạo ra tia lửa, tia lửa
nhỏ xíu kia khiến Cường Tử bị bỏng tay. Tối qua dù anh ta không kêu đau
nhưng có thể thấy vết thương trên ngón tay của Cường Tử, mà buổi sáng
nay lúc anh ta pha mỳ cho tôi thì chính mắt tôi cũng nhìn thấy vết
thương đó.
Còn Cường Tử này, vừa rồi lúc nói chuyện với Đường
Dũng, theo bản năng đưa tay lên bóp trán, nhưng trên tay anh ta lại
không có bất kỳ vết thương nào.
Khó trách Đường Dũng không để cho tôi đi mở cửa, anh ta đã phát hiện điều dị thường!