“Em…” Sắc mặt Đường Dũng biến đổi, sợ sệt nhìn tôi.
Còn tôi thì cười to một tiếng, đem đóa hoa sen đi lên lầu hai.
Phòng ngủ của cha mẹ tôi trên lầu hai, từ khi bọn họ hôn mê tôi mỗi ngày đều
đến lau rửa cho bọn họ, đút đường và nước muối sinh lý cho họ.
Nhưng những thứ này mặc dù có thể bảo vệ tính mạng nhưng cũng chỉ có thể gọi
là duy trì mạng sống, cho dù tôi mỗi ngày đều chăm sóc thì dùng mắt
thường cũng vẫn thấy được cha mẹ tôi đang gầy đi.
Sáng sớm, khi
Đường Dũng vừa tỉnh tôi liền gọi anh ta sang xem tình hình của cha mẹ
tôi một chút, xem có thể khiến họ tỉnh lại hay không.
Đường Dũng vây quanh cha mẹ tôi nghiên cứu nhiều giờ, cuối cùng vẫn lắc đầu một
cái, nói hẳn là do pháp thuật đặc biệt của Thuồng luồng tiên, người bình thường cho dù có bản lãnh lớn cũng đừng mong thức tỉnh được cha mẹ
tôi.
Lúc đầu tôi còn cảm thấy chẳng qua là cha mẹ tôi chỉ ngủ,
ngủ mấy ngày cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ thời gian ngày ngày
trôi đi, cha mẹ tôi càng ngày càng gầy, mà Thuồng luồng tiên thì một
chút dấu hiệu trở về cũng không có.
Xem ra tôi không thể trông
đợi vào việc Thuồng luồng tiên quay lại với mình, tôi phải ra đi tìm,
nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, không cần người khác nhắc tôi cũng
biết bên ngoài đang nguy hiểm trùng trùng.
Nghĩ tới đây lòng tôi có chút hỗn độn.
Tình huống bây giờ là, tôi phải quay lại lầu ba mươi hai một chuyến. Nhưng
trải qua sự kiện cương thi lẩn trốn, phái Cản Thi nhất định cũng sẽ tăng cường cảnh giác, lần nữa quay lại chắc chắn còn nguy hiểm hơn so với
lần đầu tiên.
Hơn nữa không chừng Phái Cản Thi sẽ đem cương thi
đi, dẫu sao chuyện này gây huyên náo lớn như vậy, toàn bộ phía chính
quyền cũng đang điều tra, cho dù Phái Cản Thi có bản lãnh lớn hơn nữa
thì nói cho cùng vẫn là tổ chức trong dân, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ
không đối đầu với chính quyền.
Cho nên nếu như tôi lại đi sẽ gặp nguy hiểm, một là sẽ bị cương thi cào cắn, hai là tôi sẽ không tìm được cương thi, hơn nữa còn sẽ bị Phái Cản Thi để mắt tới.
Tôi nhất định phải có một kế hoạch tuyệt đối không có sai lầm mới có thể đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ khó giải quyết nhất hiển nhiên là nguy hiểm ngay cửa nhà tôi mà tôi không biết, chưa cần nói có thú dữ mai phục hay không, chỉ là Vương Văn tới không có ý tốt như vậy chỉ có trời mới biết đứng sau lưng anh
ta là ai.
Dường như tôi lâm vào bế tắc, muốn phá được sự mai
phục ở cửa liền phải có thực lực lớn mạnh của Thuồng luồng tiên, dựa vào Thuồng luồng tiên đánh ra. Bây giờ quỷ để cho Thuồng luồng tiên ăn đã
có nhưng Thuồng luồng tiên lại không ở đây, mà tôi nóng lòng đi ra ngoài cũng vì muốn tìm Thuồng luồng tiên về.
Cứ như vậy căn bản là một vòng lặp không lối thoát.
Tôi chăm sóc cho cha mẹ tôi, một bên vừa lau rửa cho họ, một bên đầu óc tập trung suy nghĩ tìm biện pháp phá vỡ bế tắc.
Đang suy nghĩ, ánh mắt tôi vô ý rơi trên chiếc tủ cạnh đầu giường của mẹ tôi.
Phía trên có một quyển sách, chính là quyển Phó Âm Kinh mà Tô Đoàn đưa cho
tôi, lần trước tôi lật vài trang không hiểu được, bây giờ lại thấy nó
tôi thật giống như gặp nước trên sa mạc vậy.
Những gì ghi trong
Phó Âm Kinh đều là thuật cấm, mặc dù sử dụng sẽ gây nguy hại rất lớn cho bản thân nhưng hiệu quả pháp thuật nào trong đó cũng đều rất bá đạo,
nếu không tôi cũng đã không sống được đến bên giờ.
Nếu như có thể học được pháp thuật nào đó trong đó không chừng có thể phá vỡ được bế tắc lúc này.
Quan trọng hơn chính là, tôi hy vọng có thể tìm thấy trong đó cách phá giải di chứng của Tô Mộc khi thực hiện pháp thuật kia.
Nghĩ tới đây, tôi lần nữa lại cầm quyển sách này lên, lần nữa mở ra.
Chữ bên trong tôi vẫn không biết nhiều, có điều tôi không biết nhưng người khác biết.
Tô Đoàn xem quyển sách này biết được chuyện Tô Mộc đã làm chứng tỏ cậu ta nhất định biết loại chữ này.
Tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đoàn, nhưng sau khi bấm nút gọi tôi
mới phản ứng được, những chữ này tôi lại không thể miêu tả cho cậu ta
nên đành cúp điện thoại, thử dùng số điện thoại tìm xem cậu ta có đăng
ký wechat hay không.
Thật may, sau khi tìm, wechat đúng thật tìm ra một tài khoản, hình đại diện là một đóa hoa mai tuyết trắng, nhìn có cảm giác rất cổ đại, căn bản không giống wechat của những người trẻ
tuổi.
Có điều, cũng may cái tên rất dễ nhận ra, đặt là “Đau không đau”, nhìn một cái biết ngay là Tô Đoàn.
Tôi vội gửi cho cậu ta lời chào, hỏi cậu ta có phải là Tô Đoàn hay không.
Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi tôi có phải bà Hai không, sau khi chắc chắn
được đối phương, tôi với cậu ta cũng không tán gẫu, liền bảo cậu ta tìm
một chỗ yên tĩnh ở được một mình, sau đó chụp lại trang sách gửi cho Tô
Đoàn để cậu ta dịch lại cho tôi một chút.
Tô Đoàn gửi lại cho
tôi một chuỗi mặt cười, sau đó mới nói cho tôi, chữ trên sách đều dùng
quỷ văn ghi lại, nếu như tôi xem không hiểu chỉ cần tìm một quỷ tới làm
phiên dịch cho tôi là được, tất cả quỷ đều biết.
Tôi sửng sốt,
hỏi lại cậu ta quyển sách này không phải bảo bối của Tô gia hay sao, hẳn rất bí ẩn, sao có thể tùy tiện cho người khác thấy, cho dù là quỷ cũng
không tốt.
Tô Đoàn lại cười, nói sách mặc dù là dùng quỷ văn để
viết nhưng lại có cấm chế, ngoại trừ Tô gia ra thì quỷ chỉ có thể đọc
được từng chữ, không thể ráp thành từ, càng không thể ráp thành câu hoàn chỉnh, mỗi lần trong đầu họ chỉ hiện lên một chữ mà thôi, khi hiện ra
chữ thứ hai thì chữ trước sẽ tự động bị xóa sạch, tôi không cần phải lo
lắng.
Lúc này tôi mới yên lòng, hóa ra là quỷ ngữ, thảo nào tôi không biết.
Lần này thì dễ, có sẵn quỷ là Diệu Diệu ở bên cạnh, tôi lập tức đem quyển
Phó Âm Kinh đi tìm Diệu Diệu, để nó đọc cho tôi một chút.
Ai ngờ Diệu Diệu lật sách nhìn hai lần, nói nó cũng không nhận ra chữ bên trong, không có cách nào giúp tôi.
Thật là bực, quỷ còn nhỏ sẽ không biết quỷ ngữ, vậy mà Tô Đoàn lại nói tất cả quỷ đều có thể biết.
Tôi liền gửi một chuỗi biểu tượng tức giận cho Tô Đoàn, vừa định mắng cậu
ta thì bỗng nhiên nhớ tới Diệu Diệu là tiểu quỷ nước Thái, cho dù biết
chữ thì cũng là biết chữ Thái, đừng nói quỷ ngữ Trung Quốc, ngay cả
tiếng Trung giản thế nó cũng không biết được mấy từ.
Tôi liền đi tìm Đường Dũng nhờ hỗ trợ, anh ta vẫn còn đang giận tôi, thấy tôi đi tìm liền giả bộ lạnh lùng không để ý tới tôi.
Tôi cũng không trêu chọc anh ta nữa, lấy quyển Phó Âm Kinh, lại lấy ra bông hoa sen để anh ta đưa một con quỷ ra phiên dịch quyển sách này
cho tôi
một chút.
Ban đầu Đường Dũng còn giả bộ lạnh lùng, vừa thấy
quyển Phó Âm Kinh liền bị hấp dẫn, hai mắt nhìn chằm chằm quyển sách
này, chân mày cũng dần nhíu lại.
Ở khoảng cách rất gần tôi thậm chí còn nhìn thấy thân thể anh ta khẽ run lên.
Cái này thật không đúng lắm, bằng kiến thức của Đường Dũng thì cho dù đây
vốn là sách cấm thuật thì cũng không đến nối phản ứng mạnh như vậy mới
phải. Tôi đưa tay quơ quơ trước mặt Đường Dũng, nhắc nhở anh ta tỉnh hồn lại.
Anh ta nắm lấy tay của tôi, mặt đầy ngưng trọng hỏi tôi: “Sao em lại có sách này? Rốt cuộc em là ai?”
Tôi bị sự thay đổi bất ngờ của anh ta khiến cho sợ choáng váng, cả người
đều ngẩn ra, nói: “Tôi là Lộc Dương đây, anh có bị bệnh không?”
“Tôi hỏi thân phận của em cuối cùng là ai?”Đường Dũng như thét lên
Hiển nhiên lúc này anh ta không có tâm tình đùa giỡn với tôi. Xem ra anh ta
không chỉ nhận ra quyển sách này mà còn cùng quyển sách này có quan hệ
rất sâu xa.
Nhưng đây là sách cấm của nhà họ Tô, sao lại có quan hệ với Đường Dũng?
Tôi tạm thời đè nghi ngờ trong lòng xuống, giải thích cho Đường Dũng rằng
sách này là Tô Đoàn đưa cho tôi, để tôi tìm phương pháp hóa giải chuyện
Tô Mộc bị gầy đi.
Hồi lâu ánh mắt tàn bạo của anh ta mới dần
biến mất, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói: “Dương Dương, anh vừa
rồi không khiến em sợ chứ?”
Tôi gật đầu một cái, nhưng liền lại lắc đầu.
Vốn tôi muốn nói là có sợ, nhưng vừa rồi Đường Dũng phản ứng kịch liệt như
vậy tôi lại tò mò nhiều hơn, muốn biết giữa anh ta và quyển sách này có
chuyện gì.
Tôi liền hỏi anh ta đây là chuyện gì, tại sao một quyển sách lại khiến anh ta ưu tư như vậy.
Lúc này Đường Dũng cũng coi như đã tỉnh táo lại, ánh mắt si ngốc nhìn chằm
chằm quyển Phó Âm Kinh, nói: “Em có biết đang là Long Bà êm đẹp ở Thái
Lan, tại sao anh phải đi tới Giang Minh không?”
“Sẽ không phải vì quyển sách này chứ?” Tôi giật mình, không dám tin nói.
“Có thể coi một nửa là thế, nếu không phải vì quyển sách này sư phụ anh sẽ không chết.”
“Tại sao?” Lòng tôi cả kinh.
Liên quan tới sư phụ của mình, Đường Dũng dường như luôn rất kín tiếng, chỉ
buột miệng nói sư phụ và sư thúc của anh ta cùng học thuật Long Bà một
lúc.
Tôi nhớ mang máng sư phụ Đường Dũng hình như còn rất lợi
hại ở Thái Lan, cụ thể tên tôi không nhớ rõ lắm, nhưng ông ấy cho dù
biến thành quỷ thì thực lực vẫn cao thâm khó lường. Diệu Diệu cũng từng
đã nói, cấp bậc sư phụ Đường Dũng cao hơn nó rất nhiều, từ giọng điệu
của Diệu Diệu mà nói thì sư phụ của Đường Dũng ít nhất cũng là lệ quỷ.
“Năm đó sư thúc của anh dường như đã cấu kết với người ở Trung Quốc, muốn
cướp đoạt hai quyển sách vốn là sách quý có một không hai trên đời, có
hai quyển sách đó liền có thể cải từ hổi sinh, không bao giờ bước vào
luân hồi. Sư phụ anh không đồng ý đã nhiều lần ngăn trở, nhưng sau đó sư thúc chạy trốn tới Trung Quốc, mà sư phụ vì ngăn cản sư thúc nên đuổi
theo, sau đó ông ấy liên kết với chủ nhân quyển sách này cùng nhau đặt
bẫy sư thúc.”
“Ai ngờ lúc ấy sư thúc còn có đồng bọn, đoán được
mưu kế của sư phụ, ông ta liền liều chết phản kháng, cuối cùng rốt cuộc
ông ta cùng đồng bọn chạy trốn, mang theo quyển Hoàn Dương Kinh, còn sư
phụ anh vì bảo vệ Phó Âm Kinh nên người bị thương nặng, chữa không khỏi
mà chết.”
“Từ đó về sau Phó Âm Kinh liền không có tung tích, không nghĩ tới gặp lại là ở trong tay của em.”
Đường Dũng nói, vừa nói anh ta vừa lộ ra một nụ cười khổ, hiển nhiên quan hệ của anh ta với sư phụ rất tốt.
Tôi có chút lúng túng, không nghĩ tới tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà câu chuyện đằng sau lại nhiều như vậy.
Hóa ra sở dĩ Đường Dũng xuất hiện ở Giang Minh cũng không phải là ngẫu nhiên, mà bởi vì quyển Phó Âm Kinh này.
Hơn nữa nghe câu chuyện của anh ta, chủ nhân của Phó Âm Kinh hiển nhiên chính là nhà họ Tô.
Cho nên anh ta biết được Tô Đoàn đưa quyển sách này cho tôi, mặc dù trong lòng khiếp sợ nhưng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ý của anh là, quyển sách này nguyên lai có 2 quyển, trừ quyển này còn
có một quyển khác? Khi có hai quyển sẽ khiến người ta cải từ hoàn sinh?” Tôi có chút khó tin, cảm giác nghe cứ như là sách trời.
Mặc dù
khoảng thời gian này tôi thấy được cả quỷ, nhưng từ xưa tới nay mọi
người đều một mực nói người chết không thể sống lại, bây giờ có người
nói có thể cải tử hoàn sinh, cho dù thế nào tôi cũng không thể tin.
“Cụ thể có thật sự thần kỳ như vậy hay không cũng không ai biết, nhưng sư
phụ anh vì nó mà chết, hôm nay lại có thể chính mắt thấy quyển sách này
cũng coi như là an ủi vong linh sư phụ anh.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta thở dài, tay hướng về phía bông hoa sen vẫy vẫy.
Một làn khói trắng liền phun ra từ bông hoa sen tạo thành một bóng người.
Đương Dũng mở Phó Âm Kinh ra, gọi bóng người kia đến bảo hắn phiên dịch cho chúng tôi một chút.
Bóng người kia nhìn sách một cái rồi đọc lên một chữ rất rõ ràng.
Tôi đã sớm chuẩn bị xong giấy bút, mỗi chữ hắn đọc tôi cũng viết lại.
Bởi vì có cấm chế, bóng người kia sau khi đọc một chữ đều dừng lại một
khoảng thời gian dài, khi đọc xong trang thứ nhất thì ngày cũng đã tối.