Tổ chuyên án cục trưởng Vương nói không ở trong
tòa cao ốc này, chúng tôi theo nữ thư ký ngồi xe chạy tới một nơi trong
cục cảnh sát, liền thấy được các thành viên trong tổ chuyên án đang họp.
Nữ thứ ký đem chỉ thị của cục trưởng Vương nói một lần, sau đó chúng tôi
giới thiệu với nhau một chút các thành viên trong tổ chuyên án.
Đứng đầu là đội trưởng tên Lý Quân, là một người trung niên có gương mặt rất ngay thẳng, cương trực. Có một người đàn ông nhìn qua có vẻ là trẻ
tuổi, nghe nói là được hạng nhất đánh cận chiến trong đại hội quân sự
toàn quốc, tên là Đào Nghị. Có một nữ sinh nhìn qua thì nhu nhu nhược
nhược, không nói nhiều, chỉ nói mình tên là Nhu Hậu rồi không nói thêm
lời nào, cũng không biết cô ấy rốt cuộc làm gì.
Cuối cùng là một
người đầu trọc, hơn nữa ông ta mặc một bộ quần áo rất quái dị, nhìn qua
giống như áo của thầy tu nhưng lại không giống quần áo màu xám tro vàng
chúng ta thường thấy, quần áo ông ta màu đỏ thẫm, có thêm cả khăn
choàng, không nói là người ở đâu.
Khi nữ thư ký giới thiệu một chút tôi mới biết, ông ta là một Lạt Ma Tây Tạng, tên là Đa Cát.
Xem ra vụ án này bị ngâm nửa tháng đã kinh động quá nhiều người, mặc dù dân thường không tìm được bất cứ tin tức gì nhưng người hơi có bản lãnh đều sẽ biết nội tình.
Nếu không thì Lạt Ma Tây Tạng hay Phong Thiên cũng sẽ không chạy tới đây.
Giới thiệu xong, người trong tổ chuyên án coi như là biết, tổ chuyên án một
tổ bốn người, thêm Phong Thiên, tôi và Tô Mộc một nhóm bảy người liền
không trì hoãn, lần nữa quay lại Giang Minh.
Để tiết kiệm thời gian, lần này chúng tôi không đi xe mà về bằng máy bay.
Bởi vì tôi vẫn đang là nghi phạm, dọc đường đi Lý Quân cùng Đào Nghị luôn
theo sát bên tôi, chỉ kém nước còng tay tôi lại mới yên tâm.
Cũng may Tô Mộc cùng Phong Thiên sau khi trò chuyện vẫn luôn đi bên cạnh
tôi, sau khi lên máy bay anh ấy để cho tôi ngủ một giấc nghỉ ngơi, e là
sau khi đến Giang Minh sẽ rất mệt mỏi, sợ thân thể tôi không chịu nổi.
Tôi nhìn dáng vẻ lo âu của anh ấy, lòng tràn ngập ấm áp. Nhưng hiện giờ tâm tư của tôi đều đặt ở quan hệ giữa Phong Thiên và Tô Mộc, sao có thể ngủ được, liền quấn lấy Tô Mộc, hỏi anh ấy tại sao lại biết sư gia của
Phong Thiên, năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Tô Mộc rõ ràng không muốn nói cho tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi dỗ tôi ngủ, dỗ nửa ngày thấy dỗ không được mới bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, nói:
“Tô gia kết duyên với Hỗn Nguyên cũng rất tình cờ. Hơn hai trăm năm
trước Giang Minh chỉ có Tô gia làm thầy âm dương, toàn bộ những chuyện
huyền bí ở Giang Minh đều do Tô gia ra mặt giải quyết. Sau đó hoàng đế
Đạo Quang đến Giang Minh du ngoạn, vừa vào địa giới Giang Minh thì trúng tà, suýt chút nữa hết ở Giang Minh.”
“Ám lên người hoàng đế Đạo
Quang là một nữ ác quỷ, ác quỷ kia chết thảm bởi quan Huyện lệnh
xử sai, sau khi ám lên người hoàng đế Đạo Quang liền hạ lệnh tru di cửu tộc
Huyện lệnh kia, cuối cùng là ông nội anh bắt được ác quỷ, cứu được hoàng đế Đạo Quang. Huyện lệnh kia trải qua chuyện này tránh được một kiếp
sau đó không dám làm quan nữa liền từ chức, tìm ông nội anh học tập
thuật pháp. Ông nội anh nhìn thấy ông ta trời sinh đã mang theo sát khí, không muốn thu làm đồ đệ nên chỉ đơn giản dạy ông ta mấy phương pháp
hóa giải sát khí rồi để ông ta rời đi.”
“Ai ngờ Huyện lệnh kia
rất có thiên phú, chỉ bằng mấy phương pháp hóa giải sát khí kia đã cảm
ngộ được đến âm dương nhị khí, cuối cùng thành lập Hỗn Nguyên Quán, lấy
đạo hiệu là Hỗn Nguyên, tự cho mình là học trò của ông nội anh.”
“Thời gian dài sau, ông ta dần dần được coi là đệ tử ngoại môn của Tô gia,
cùng Tô gia lui tới mật thiết. Đến thế hệ bọn anh, anh với sư gia của
Phong Thiên quan hệ không cạn, cho nên vừa rồi Phong Thiên biết anh là
Tô Mộc mới kinh ngạc như vậy.”
“À? Vậy bàn về vai vế chẳng phải anh cùng thời với ông nội Phong Thiên?” Tôi giật mình nói.
Tô Mộc cau mày nhưng cũng không thèm để ý chút nào, liếc mắt nhìn tôi một
cái, nói nếu anh ấy không chết thì bây giờ cũng sắp một trăm ba mươi
tuổi rồi, là ông nội của người khác rất kỳ quái sao?
Cũng phải,
không riêng gì Phong Thiên, ngay cả Tô Đoàn cũng gọi ông Hai bà Hai, Tô
Đoàn là cháu của Tô Mộc cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi biết Tô Mộc cùng thời với ông nội Phong Thiên trong lòng tôi cảm thấy
thầm thoải mái, ông ta còn giả bộ đại sư, còn dám nói tôi là học trò của ông ta, nếu thật sự bàn tới thì ông ta còn phải gọi tôi một tiếng ‘bà’
mới đúng.
Nhưng chuyện tôi quan tâm nhất anh ấy vẫn chưa nói, rốt cuộc anh ấy chết như thế nào, bất ngờ quay về dương gian tìm Lâm Yến
Nhi có mục đích gì?
Tôi muốn hỏi Tô Mộc một chút, nhưng tôi vừa
há miệng thì đột nhiên một cơn buồn ngủ ập tới, tôi thuận thế ngáp một
cái rồi ngủ mất.
Đến khi tôi tỉnh thì máy bay đã hạ cánh xuống
mặt đất, chúng tôi đi theo những hành khách khác xuống máy bay. Nhưng
còn chưa tới lối đi ra bên ngoài thì có một xe cảnh sát đã lái thẳng vào sân bay, Lý Quân trực tiếp áp giải tôi lên xe cảnh sát khiến tôi cũng
không kịp hỏi Tô Mộc.
- Hết chương 122-