Nói xong bọn họ tiếp tục lên đường, chỉ còn lại tôi, Diệp Nhu cùng với hai viên cảnh sát đợi ở lều.
Bởi vì thiết bị không nhiều, chúng tôi ở đây chỉ dựng hai cái lều theo thứ tự là của Diệp Nhu và các viên cảnh sát.
Tôi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở cùng lều với Diệp Nhu.
Bởi vì không biết lai lịch Diệp Nhu, hơn nữa cô nàng lại có thể tiêu trừ
hết âm khí Tô Mộc bố trí ở trên người mình cho nên tôi tương đối đề
phòng, sau khi lên tiếng chào hỏi, tôi kêu mệt rồi vào trong lều nghỉ
ngơi.
Diệp Nhu gật đầu một cái, tay vẫn ôm bụng giả bộ đau như
cũ, sau đó nói với viên cảnh sát cô ấy sẽ đi xa xa một chút, lát sẽ tự
mình quay lại, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Nói xong tôi nghe được tiếng bước chân cô ấy nhẹ nhàng rồi đi.
Cô ấy đi tôi liền thở phào nhẹ nhõm, theo như lời cô ấy đau bụng nên đi giải quyết nhưng tôi không tin chút nào.
Có điều bây giờ không phải lúc tôi nên suy tính mục đích cô ấy thoát khỏi
đội ngũ, tôi ngồi xếp bằng trong lều, lấy ra thiên địa kích, lấy thiên
địa kích làm vật dẫn bắt đầu hấp thu điên cuồng âm khí phiêu tán khắp
nơi.
Nơi này là ổ của Phái Cản Thi, âm khí rất đậm đà, nhưng khí tức nơi này ngoại trừ của âm khí ra còn có một loại khí tức không nói
ra được, chỉ biết là không giống âm khí hay dương khí.
Loại khí
tức này từ khi bước chân vào địa giới phái Cản Thi tôi mới nhận ra, vừa
rồi còn không chú ý nhưng bây giờ thông qua thiên địa kích nhận lấy âm
khí mới khiến khí tức kì quái đó lộ ra rõ ràng.
Hấp thu âm khí
là một việc rất chậm chạm lại tinh tế, bất tri bất giác, đã hơn hai giờ
trôi qua, ngay tại thời điểm âm khí sắp đạt được nửa thượng đan điền thì tôi nghe thấy có tiếng người gọi tôi.
Là hai viên cảnh sát kia, trên mặt bọn họ có chút luống cuống, nói Diệp Nhu đã đi hơn hai giờ rồi còn chưa quay lại, bảo tôi đi cùng bọn họ ra ngoài một chuyến.
Tôi đang hấp thu âm khí thuận lợi, đột nhiên bị cắt đứt nên cảm thấy có
chút bực tức, nhưng trước khi đi Diệp Như nói là đi giải quyết, tại chỗ
cũng chỉ có tôi là nữ, tôi đành thu lại thiên địa kích, cùng bọn họ đi
về hướng Diệp Nhu đã đi để tìm.
Trong lòng tôi rất rõ ràng, Diệp Nhu nói là đi cầu chẳng qua chỉ là tìm cớ mà thôi, nhưng cô ấy đã đi
hơn hai giờ, nhiển nhiên sẽ không lấy lí do là đi cầu nếu cần nhiều thời gian thế được, cho nên hẳn cô ấy gặp điều gì đó bất ngờ nên mới không
sớm quay lại.
Trong lòng tôi có suy nghĩ như vậy, thân thể yên
lặng điều động âm khí vừa mới hấp thu được, từ khi cá âm nhỏ bị Thuồng
luồng tiên nuốt trọn tôi đã rất lâu không có cảm giác thượng đan điền
lại dồi dào như vậy.
Đem âm khí vừa mới được hút vào tôi thử ngưng tụ thành mấy sợi âm chia ra nhiều hướng rồi khuếch tán ra.
Bây giờ những sợi âm kia cùng tôi ý thức tương liên, giống như có thêm
những cánh tay dài vậy, mặc dù không nhìn thấy nhưng mơ hồ thông qua xúc cảm có thể biết đại khái hình dáng những thứ nó gặp.
Thông qua phương pháp này tôi hẳn có thể dò xét khí tức Diệp Nhu lưu lại, như vậy có thể sớm tìm được cô ấy.
Quả nhiên, không bao lâu sau sợi âm phía bắc truyền tới một cảm giác dị
thường, hiển nhiên bên đó có tình huống gì đó, không biết có phải là
Diệp Nhu không nhưng trong lòng tôi mơ hồ đã có câu trả lời.
“Bên này.” Tôi chỉ về phía bắc, nói với cảnh sát.
Cảnh sát thấy không có đầu mối gì, thấy tôi đột nhiên chỉ về một hướng, còn hỏi tôi có phải phát hiện ra điều gì.
Tôi không giải thích với bọn họ, đưa chân trực tiếp chạy về hướng bắc.
Hai người bọn họ được Lý Quân ra lệnh phải trông coi tôi, thấy tôi chạy
liền cũng không để ý tôi có tìm ra đầu mối Diệp Nhu hay không, cuống
cuồng chạy theo.
Càng chạy về phương bắc cảm giác khác thường
sợi âm truyền về lại càng rõ ràng, dường như có thứ gì đó mềm nhũn ở
phía trước nhưng khí tức kia cũng không phải là dương khí.
Tôi
vừa chạy trong lòng vừa suy nghĩ, theo như nói Diệp Nhu là một người
trưởng thành còn sống, trên người cho dù có thể tản mát ra nhiều khí tức lạ cũng không thể không có dương khí, nhưng khí tức trước mắt rõ ràng
không phải dương khí.
Nói cách khác trước mặt rất có thể không phải Diệp Nhu.
Nhưng tôi không ngăn được lòng hiếu kỳ, cứ tiếp tục chạy tới.
Tôi muốn thấy rốt cuộc thứ phát ra khí tức đặc biệt kia là gì.
Chạy hơn năm trăm mét tôi liền thấy một con vật đang di chuyển trong hốc núi ở trước mặt.
Lại có một con cáo toàn thân trắng như tuyết, con cáo nọ lúc này lông toàn
thân đã dựng đứng lên, móng vuốt giương lên hướng về cái hang núi trước
mặt.
Hang núi không lớn, chỉ có đến bắp chân tôi, có lẽ là hang chuột.
Nhưng cẩn thận thì có thể nghe được có tiếng tê tê nhỏ xíu truyền từ trong động ra.
Hai cảnh sát phía sau tôi cũng sớm chạy tới, thấy con cáo toàn thân trắng
như tuyết thì thích thú, nói cáo trắng như tuyết rất khó gặp được trong
tự nhiên, cho dù có thấy cũng không sạch sẽ như vậy, đây chắc là thú nhà ai nuôi bỏ ở nơi này.
Nói xong một cảnh sát cũng chú ý tới cái
hang nhỏ, chú ý một chút liền khẳng định, nói: “Đây là một hang rắn, ở
quê tôi thường thấy hang rắn này. Con cáo trắng hẳn đang muốn bắt con
rắn trong hang, chúng ta phải đi qua đó, cho dù cáo trắng kia có phải
cáo nhà nuôi hay không thì đều là động vật trong danh sách bảo vệ của
nước nhà, cần được bảo vệ, lỡ nó có ăn phải độc rắn sẽ chết.”
Nói xong viên cảnh sát kia cũng không để ý tới chuyện đi tìm Diệp Nhu, trực tiếp lấy một cành cây to hướng về con cáo trắng xua đuổi.
Con
cáo trắng kia thấy viên cảnh sát, lúc này lông mới hạ xuống, nhưng nó
cũng không sợ chạy mà chỉ lui về sau mấy bước, ánh mắt lạnh lùng đầy ngỗ ngược nhìn viên cảnh sát kia.
Viên cảnh sát kia thấy con cáo
trắng không chạy đi, không thể làm gì khác hơn là bảo viên cảnh sát còn
lại chú ý con cáo trắng kia, phòng ngừa nó đột nhiên nhào tới tấn công,
còn mình thì ngồi xuống bên cạnh hốc núi, dùng cành cây kia đào hang
rắn.
Cái hang kia có vẻ cũng không sâu, đào mấy cái cửa hang đã bị nới rộng ra.
Tôi không quá hứng thú với con rắn trong hang kia, ánh mắt vẫn một mực chú ý tới con cáo trắng.
Khí tức đặc thù mà sợi âm của tôi cảm giác được chính là từ con cáo trắng
này, chỉ là lúc trước thấy nó rất hung hãn, bây giờ thì yên lặng ngồi
một bên chờ viên cảnh sát bắt con rắn trong hang ra.
Không biết
tại sao, tôi có cảm giác con cáo trắng này có ý thức, giống như nó đoán
được viên cảnh sát đang làm gì, yên lặng ở một bên trông coi. Mà ánh mắt của nó rõ ràng trốn tránh tôi, mặc tôi nhìn nó thế
nào cặp mắt của nó
đều không trực tiếp nhìn vào mắt tôi.
Nó càng như vậy tôi lại
càng cảm thấy nó có vấn đề, tôi liền nhìn chăm chú nó, đồng thời thử
ngưng tụ ra hai sợi sợi âm, muốn dùng sợi âm trói nó lại.
Nhưng
bây giờ lượng âm khí của tôi còn chưa cao, tạo ra hai sợi sợi âm cùng
lúc đã là cố gắng, căn bản không kéo quá dài được, sợI dây âm vừa mới
bay đến trước mặt con cáo trắng, đột nhiên cái đuôi của cáo trắng quét
qua một cái.
Cũng không biết nó cố ý hay tình cờ, sợi âm tôi ngưng tụ được bị đuôi nó quét một cái liền tiêu tán trong không trung.
Ngay lúc này tôi đột nhiên trợn mắt, bởi vì lúc nó vừa quét đuôi tôi lại
thấy có một luồng khói xanh lục phiêu tán ra từ người nó, ngưng tụ ở
trên đỉnh đầu!
Trước kia tôi còn không biết khói kia là ý gì,
nhưng bây giờ liền nhớ đến con chuột tinh, tôi liền kinh hô thành tiếng, nói: “là Hồ ly tinh!”
Nói xong tôi liền hối hận, bởi vì con cáo trắng kia sau khi nghe thấy tôi nói, ánh mắt nhíu lại bắn ra vô số tia
lạnh, sau đó thân ảnh màu trắng chợt lóe rồi chạy vào trong rừng.
Chớp mắt một cái, con cáo trắng đã biến mất không còn dấu vết.
Viên cảnh sát phụ trách chú ý tới con cáo trắng kia nghe được tôi nói “hồ ly tinh”, lập tức quay sang hỏi tôi là có ý gì.
Tôi có giải thích cho anh ta cũng không rõ ràng, bây giờ con cáo trắng đã
chạy, tôi càng không dám tùy tiện đuổi theo, chỉ nói với viên cảnh sát
nơi này rất nguy hiểm, trước mắt tìm được Diệp Nhu quan trọng hơn.
Vừa dứt lời thì viên cảnh sát đang đào cái hang kia hét lên một tiếng thảm thiết, bộp một tiếng bị ngã lăn ra đất.
Lúc này hang con rắn kia đã bị đào không ít, lộ ra một cửa hang to bằng cả người.
Mà trên cửa hang kia có một con rắn đen nhánh, mắt thâm độc đang nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát đã hôn mê kia, mắng: “ông nội ta đây không dính
dáng gì đến ngươi vậy mà ngươi còn đào lên, đây là ngươi đang phá nhà
bất hợp pháp có biết không, nếu không phải ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi đang gặp chuyện khó xử thì đã sớm không giữ mạng ngươi lại!”
“Thuồng luồng tiên?” Tôi sửng sốt nhìn con rắn đen đang giận giữ, khẽ gọi một tiếng.
Rắn đen ở trên thế giới thì dáng dấp đều giống nhau, nhưng giọng điệu khi
nói kia không phải là Thuồng luồng tiên của tôi thì có thể là ai?
Thuồng luồng tiên đang cắn răng nghiến lợi mắng, nghe thấy có người gọi tên cơ thể run một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi.
Sau khi thấy tôi rõ ràng sửng sốt một chút, kỳ quái nói: “Con nhóc, ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Tôi đến tìm ông, sau khi ông vào trung tâm hỏa táng không thấy đi ra, ông
biết tôi tốn bao nhiêu sức lực tìm ông không?” Tôi mắng.
Đã sớm
biết Thuồng luồng tiên xuất quỷ nhập thần không đáng tin cậy, vậy mà tôi còn trông cậy vào nó sau khi thực lực tăng sẽ cùng tôi đi tìm quả phụ
họ Vương tính sổ, kết quả vậy mà lại gặp nó ở đây.
Viên cảnh sát vẫn còn đang tỉnh kia không nghe thấy lời của Thuồng luồng tiên, chỉ
thấy tôi đang nói chuyện với một con rắn, mắt liền trợn tròn.
Thuồng luồng tiên liếc anh ta một cái, không do dự đem đuôi quét qua đánh ngã viên cảnh sát kia.
Nó thấy tôi tức giận liền mở miệng cười hắc hắc, mặt đầy nịnh hót bò tới,
thu nhỏ lại gấp mấy lần rồi quấn trên cổ tay tôi, nói: “Đây là một bất
ngờ, ta đã sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy cương
thi, liền ngạc nhiên thử nếm cương thi một chút xem nó có mùi vị gì, kết quả thịt cương thi ăn không được, ta mới gặm một cái liền ngã ra đất,
chờ đến khi ta tỉnh đã bị mang tới nơi quỷ quái khỉ ho cò gáy này. Ta đã nghĩ mọi biện pháp để bò trở về, ai ngờ mới bò đi thì lại bị con cáo
chết tiệt kia theo dõi, may mà con nhóc nhà ngươi kịp chạy tới cứu mạng
ông nội ta đây một mạng.”
Nói xong đuôi nó khẽ quệt quệt lên hình xăm ở cổ tay tôi hai cái, mặt đầy bộ dáng lấy lòng.
Tôi bị vẻ mặt của nó khiến cả người nổi da gà, Thuồng luồng tiên mặc dù
thích khoác lác nhưng là một người rất tự đại, từ trước tới giờ không
chịu cúi đầu, hôm nay đây là thế nào, giống như là đổi tính vậy, lại đi
lấy lòng tôi.
“Được rồi, coi như tôi đã thấy, ông căn bản là
không nhờ vả được, vừa có chuyện liền theo ý mình, ngay cả sống chết của tôi đều không qua tâm. Cứ tiếp tục như vậy tôi cũng không cung phụng
ông nữa, tự ông ra ngoài tìm quỷ ăn đi, tôi cũng không cần ông bảo vệ
tôi.” Tôi cố ý nói.
Thuồng luồng tiên vừa nghe được liền nôn
nóng, toàn bộ thân rắn cứ bò tới bò lui trên cổ tay tôi, nói tôi cũng
không thể thấy chết không cứu, nó bị quăng tới nơi này còn chưa trách
tôi, nói rõ ràng ăn quỷ thôi là được chuyện, sao lại mang nó đi ăn cương thi, kết quả nó trúng độc thi, thực lực bị tổn hại, ngay cả gặp con cáo nhỏ cũng phải rúc vào trong hang làm con rùa đen rúc đầu, nó làm ông
nội Thuồng luồng tiên mấy trăm năm chưa lúc nào mất mặt như vậy.
Nó nói trong sự bất bình cùng giận dữ, tôi lại chỉ nghe được điểm mấu chốt.
Thực lực bị tổn hại, ngay cả cáo cũng đánh không lại.
Tôi vội vàng giơ cánh tay lên, cũng không muốn cãi nhau với nó, để nó nhìn
thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Cái gì mà trúng độc bị tổn hại thực lực, ông
đang bị thương?”