Edit: Huyền Châu
"Thế nào Tô Đoàn, xảy ra chuyện gì?" Thấy hắn khác thường như vậy, tôi không khỏi lo lắng.
Tô Đoàn từ trước đến nay luôn trầm ổn, hiện tại biểu lộ khoa trương như
vậy, tượng đá đằng sau khẳng định có đồ vật đặc biệt kinh người xuất
hiện.
"Đây là..." Tô Đoàn đã không lo trả lời tôi được nữa, hai mắt hắn trừng lên hết cỡ thiếu nỗi đồng tử muốn bắn ra ngoài.
Mà thân thể của hắn thì vô ý thức lui về sau, giống như trước mặt có một thứ rất nguy hiểm.
Rất nhanh, tôi chỉ nghe thấy trong đại điện truyền đến một âm hưởng dị
thường rất nhỏ, giống như tiếng móng tay ma sát vào mặt đất.
Nháy mắt một quái vật khổng lồ màu xám đen từ sau tượng đá nghiêng leo ra,
động tác rất chậm, đầu cao chừng hai mét, bốn chân chạm đất, không biết là động vật gì!
Tim tôi lập tức liền nhay loạn, cái đồ chơi này
có thể khiến Tô Đoàn sợ đến như vậy, nhất định rất hung bạo, nhưng tôi
còn bị tượng đá hút chặt lấy, bất kể thế nào giãy dụa đều không cử động
được!
Quái vật khổng lồ động tác chậm rãi, đi trên đường còn
lung la lung lay, nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn cảm nhận được từ trên
người nó một cỗ uy lực khổng lồ, bản năng nhận biết cảm giác nguy hiểm
trong nháy mắt lan khắp toàn thân tôi.
Nó đối với Tô Đoàn cũng
không có biểu hiện ra hứng thú gì, sau khi đi ra, trực tiếp hướng tới
phía tôi, đáng thương tôi bị tượng đá dính chặt, ngay cả đầu cũng không
quay được, càng thấy không rõ khuôn mặt quái vật sau lưng tôi.
Nhìn không thấy cũng tốt, không chừng sau khi nhìn thấy, tôi không cần nó động thủ cũng đã bị dọa chết.
Toàn thân tôi đã sớm bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, thân thể một mảnh lạnh buốt, toàn thân run rẩy chờ chết.
"Này! Nhìn đây!" Đang lúc chờ chết, Tô Đoàn đột nhiên hướng về phía quái vật
kêu lên thật to, một tấm bùa vàng trong nháy mắt dính trên thân quái
vật, thiêu đốt nó, ngọn lửa màu xanh lục bùng lên.
Nhưng dù ngọn
lửa kia thiêu đốt trên thân quái vật, nó lại không có bất kỳ phản ứng
gì, sau khi đốt xong, ngọn lửa biến thành một đống bột phấn màu đen
xám, rơi lả tả trên mặt đất.
"Lại đây, ăn tao ngon hơn nè! Đến
đi!" Tô Đoàn thấy bùa vàng không dùng được, lại cầm ra một thanh chu sa
ném về phía quái vật, đồng thời quát lớn, muốn dùng bản thân mình hấp
dẫn chú ý của quái vật.
Lỗ mũi tôi trong nháy mắt thấy cay cay, thời khắc sinh tử, Tô Đoàn vậy mà chịu vì cứu tôi tự đặt mình vào nguy hiểm?
Hắn chỉ là cháu trai của Tô Mộc, còn không phải ruột thịt, không cần thiết đối với tôi tốt như vậy.
Lòng tôi chua xót, nhưng lúc này biết ham sống là tội lỗi nhưng nội tâm tôi
vậy mà thật hi vọng Tô Đoàn có thể chuyển di một chút chú ý của quái vật, tôi nhân cơ hội thoát
khỏi tượng đá.
Chỉ là chu sa đối với
quái vật cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Lúc này Tô Đoàn đã run lên,
hắn hiển nhiên cũng không biết làm như thế nào đối phó quái vật này,
đành phải mèo mù vớ cá rán, đem tất thảy đồ dùng trong bọc móc ra ném
vào quái vật.
Đồng thời cố gắng hấp dẫn chú ý của quái vật.
Nhưng tất cả mọi thứ đều không có tác dụng, quái vật đối với hắn cũng chẳng
có chút hứng thú nào, toàn bộ lực chú ý đều dồn trên người của tôi. Rất
nhanh nó chạy tới đằng sau tôi. Tôi thậm chí có thể cảm giác được nó
phun ra hơi thở ấm áp, làm phía sau lưng tôi nóng lên.
Tôi sợ muốn tè ra quần, thân thể run rẩy kịch liệt.
"Hồng hộc, hồng hộc." Sau lưng quái vật có lẽ đã chạm đến tôi, phát ra tiếng đánh hơi, giống như đang ngửi mùi trên người tôi.
Tô Đoàn càng nhanh làm đủ trò, như Lương Tiểu Sửu đứng trước mặt quái vật nhảy nhót.
Quái vật cũng không nhìn hắn cái nào. Sau khi tiếp tục ngửi ngửi trên người
tôi, nó trực tiếp duỗi ra cái lưỡi ướt át, quấn lấy tôi, lôi tôi từ
tượng đá kéo xuống.
Tôi bị cái lưỡi thịt buồn nôn quấn chặt, ép
xoay người lại đối mặt quái vật, tôi căn bản không dám nhìn nó, nhắm
chặt mắt lại, trong lòng thậm chí bắt đầu hi vọng nó có thể một miếng
nuốt chửng tôi, không muốn nó nhai tôi, chí ít tôi có thể dễ chịu hơn
chút.
Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, chờ chết mỗi một giây đều dài dằng dặc giống như một thế kỷ vậy.
Thế nhưng tôi trước sau đợi đến mấy cái thế kỷ, quái vật cũng không có nuốt, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Tôi bị dọa chết, mặc dù hiếu kỳ, nhưng tôi căn bản không dám mở to mắt nhìn là chuyện gì xảy ra.
"Ngu ngốc, em còn muốn anh ôm em bao lâu, không định ngủ luôn đấy chứ?" Bỗng nhiên, bên tai tôi xuất hiện một thanh âm quen thuộc, thanh âm kia xấu
xa, du côn du đãng, giọng điệu đáng ghét.