Băng đen xung quanh cũng chính là nước trong đầm này bị đóng băng lại, xem ra đây chính là âm huyệt.
Tôi cũng hít sâu một hơi, không kiềm hãm được đi vào trong đan điền hấp thu âm khí.
Âm khí nơi này quả thật rất tinh khiết.
Tôi mừng rỡ trong lòng, muốn cho Tô Mộc nhân cơ hội này cũng hấp thu một
ít, dẫu sao âm khí cũng như tiền vậy, càng nhiều càng tốt.
Có
điều khi luồng âm khí thứ nhất bị tôi hấp thu, luồng âm khí lớn này
giống như mở cống thoát lũ vậy, tìm được phương hướng rồi rót như điên
vào trong đan điền của tôi, thân thể tôi phải gồng lên chống đỡ, căn bản không kịp nói chuyện.
Chớp mắt thượng đan điền của tôi chứa đầy âm khí, thậm chí mơ hồ còn bị quá nhiều có nguy cơ nổ tung.
Không tốt!
Trong lòng tôi trầm xuống, bây giờ đầu tôi đau nhức như sắp nứt nhưng luồng âm khí này không có chút nào muốn dừng lại.
Tôi từng nghe Trịnh Lâm nói, quỷ mặc dù dựa vào âm khí để tu luyện nhưng
mỗi cấp bậc quỷ chỉ có thể hấp thu một lượng âm khí nhất định, tới lượng đó sẽ không được hấp thu thêm, nếu không hồn phách sẽ bị nổ tung.
Mặc dù tôi không phải quỷ nhưng thân thể tôi cũng không chịu nổi lượng âm
khí khổng lồ như vậy. Tôi liền điên cuồng vẫy Tô Mộc, muốn Tô Mộc giúp
tôi ngăn cản âm khí tràn vào.
Nhưng cho dù tôi vẫy tay thế nào,
Tô Mộc đứng bên cạnh tôi nhưng lại giống như không nhìn thấy tôi, trên
mặt không có chút thay đổi nào.
Chớp mắt thân thể tôi đã phồng lên, căng ra hết sức khó chịu.
Trong tình thế cấp bách tôi cũng không để ý gọi Tô Mộc nữa, ý thức liền quay
lại trong thượng đan điền, muốn chặn cửa thượng đan điền không cho âm
khí tràn vào nữa.
Nhưng tôi vừa tiến vào liền phát hiện trong
thượng đan điền của tôi không biết xảy ra chuyện gì đã xuất hiện hơn
mười cửa động, những động này đều biến thành cửa vào cho âm khí, đồng
thời âm khí cũng đang tràn vào.
Thảo nào âm khí lại lấp đầy đan điền của tôi nhanh như vậy.
Lập tức lòng tôi đầy sợ hãi, nhiều cửa động như vậy sao tôi có thể ngăn được?
Tại sao đan điền của tôi lại đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy?
Trong lòng tôi lóe lên nghi vấn, nhưng hiện tại thân thể tôi sắp nổ tung,
cũng không còn kịp suy nghĩ những điều này, trong tình thế cấp bách tôi
chỉ có thể điều khiển những âm khí này đi vào trong trung đan điền.
Trung đan điền của tôi ngoại trừ một viên yêu hạch nhỏ bé ra thì còn trống
rất nhiều. Sau khi đem luồng âm khí lớn như vậy chuyển vào, yêu hạch vốn đang trôi lơ lửng trong không trung đột nhiên run một cái, thật giống
như thức tỉnh vậy, yêu hạch tiểu yêu cá liền quẫy đuôi đắc ý với tôi, có vẻ đang rất vui mừng.
Âm khí vừa đưa vào cũng nhanh chóng bị nó cắn nuốt.
Thấy nó nhanh chóng có thể chiếm đoạt số lượng lớn âm khí, căng thẳng trong
lòng tôi lúc này mới buông lỏng được mấy phần, cơ thể đang căn ra cũng
cảm giác đỡ hơn một ít.
Nhân dịp này tôi vội vàng thu ý thức từ trong trung đan điền rút trở về, lay lay Tô Mộc, muốn anh ấy cứu tôi.
Nhưng
tôi còn chưa chạm được vào anh ấy đã bị một tầng trong suốt cứng rắn lạnh như băng ngăn trở.
“Tô Mộc?” Tôi hoảng hốt, gọi to tên Tô Mộc.
Tô Mộc cũng không có phản ứng, tôi hơi luống cuống, hai tay sờ theo tầng
lạnh như băng kia một vòng mới phát hiện, tầng lạnh như băng kia là một
bức tường hình tròn vô hình đem nhốt tôi ở bên trong.
“Đây là…” Tôi sợ muốn chết, nước mắt đã tuôn ra, không hiểu đây là tình huống gì.
Mặc dù có tường trong suốt ngăn cản, âm khí bốn phía vẫn mất trí như cũ
tràn vào thân thể tôi, cho dù tôi không tinh thông học thuật cũng biết
bây giờ hẳn là tôi đang bị kẹt trong trận pháp nào đó, nếu không âm khí
cũng không thể chủ động chui vào trong thân thể tôi như vậy được.
Tôi sẽ không bị nghẹt thở bởi âm khí chứ?
Hai mắt tôi ngấn nước nhìn Tô Mộc trước mặt.
Anh ấy cách tôi gần như vậy. Gần chỉ trong gang tấc nhưng lại xa tựa ở trên trời, cho dù tôi gọi anh ấy như thế nào thì anh ấy cũng không có bất kỳ đáp lại.
“Lộc Dương, đã lâu không gặp.” Ngay khi tôi đang như
đập vào tường trong suốt như điên thì từ sau lưng tôi truyền tới một
giọng thanh thúy.
Thân thể tôi trong nháy mắt cứng đờ!
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, thấy Lâm Yến Nhi mặc một bộ quần áo trắng giống như tiên tử nhẹ nhàng đứng ở sau lưng tôi, trên gương mặt hoàn mỹ còn
mang một tia cười nhạt, giống như đang nhìn một con kiến hôi giãy giụa
sắp chết. (Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc bản đầy đủ và ít lỗi
chính tả hơn bạn nhé.)
“Là cô!” Tôi cả kinh nói. Là tôi khinh
thường, tôi sớm nên nghĩ đến, Lâm Yến nhi thích Tô Mộc như vậy sao có
thể để mặc cho tôi đem Tô Mộc mang đi!
Huống chi cô ta với Tô Mộc đã kết hôn rồi.
“Ta đã nói, Tô Mộc là của ta, ai cũng đừng hòng cướp. Anh ấy nửa bước không rời bảo vệ ngươi thì cũng có lúc sai lầm, rốt cuộc bây gờ cơ hội đã
đến, ngươi có nghĩ tới một ngày sẽ chết ở trước mặt Tô Mộc không?” Lâm
Yến Nhi chậm rãi nói, giọng cô ta nhẹ nhàng dị thường, vừa nói vừa đi
tới trước mặt tôi, bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng sờ tôi, ánh mắt
được trả thù nhìn tôi đầy thống khoái.