Tôi suy đoán, Hoàn Dương Kinh quan trọng như vậy nhất định Lâm Yến Nhi
sẽ luôn mang theo trên người, hơn nữa dựa theo việc Phó Âm Kinh có cấm
chế thì quyển Hoàn Dương Kinh kia nhất định cũng bị người Tô gia xuống
cấm chế, hẳn chỉ có người sống mới có thể hiểu, hơn nữa trừ người Tô gia ra thì mỗi lần nhìn chỉ có thể hiểu được một chữ.
Cho nên mặc dù Lâm Yến Nhi đã lấy được Hoàn Dương Kinh nhưng vẫn không hiểu được nội
dung bên trong. Nhiều năm như vậy cô ta có Hoàn Dương Kinh trong tay
nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào để sống lại, ngoại trừ việc cô ta
chưa lấy được Phó Âm Kinh ra thì việc không hiểu được nội dung Hoàn
Dương Kinh cũng có liên quan rất lớn.
Nghĩ tới đây tôi quyết định trước tiên đi tới phòng Lâm Yến Nhi ở xem một chút, hẳn cô ta sẽ ở tại
phòng lần trước tôi ở, nơi đó tương đối hẻo lánh, chỉ cần Lâm Yến Nhi
không có ở trong phòng thì tôi có thể tìm được Hoàn Dương Kinh, đem trộm nó đi.
Quyết định như vậy, tim tôi đập thình thịch, toàn bộ tinh thần đều khẩn trương, vừa lo lắng vừa hưng phấn tràn đầy khiến cho khi
tôi tụt xuống giường vô tình chạm tới vết thương, đau tới run người.
Cũng may thuốc bột của Đường Dũng cũng thật sự có thể coi là thần dược, thời gian không bao lâu vết thương của tôi đã khép miệng, bên trên đã sinh
đóng vảy lại, chỉ cần cẩn thận không để vết thương rách ra thì dường như sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động.
Cho dù như vậy, tôi cẩn thận hơn một chút, không dám cử động quá mạnh, từ từ rời khỏi nhà kho.
Bên ngoài nhà kho rất yên lĩnh, bây giờ đã là đêm khuya, người làm hay bảo
mẫu gì ở Tô gia đều đã nghỉ ngơi, ra khỏi nhà kho là sân của Tô gia.
Tôi nhớ lúc trước đã nghe Tô Mộc nói, sau lần Tô gia gặp tai họa ngập đầu
đó đã vô cùng coi trọng hệ thống phòng ngự. Mặc dù người ngoài nhìn nơi
này trống rỗng không có ai nhưng trong nhà mỗi mảnh đất mỗi viên gạch
đều có viết bùa chú trên đó, tất cả mọi người ra vào đều phải đi theo
những nhịp nhất định mới không động tới trận pháp, chỉ cần một bước đi
sai, trận pháp của Tô gia sẽ mở, người Tô gia cũng được báo động tới.
Tôi lúc mới tới chính là thua bởi
thuật pháp Tô gia, còn chưa vào cửa đã bị ám toán, bây giờ nhìn cái sân lớn như vậy, trên gạch lại rậm rạp chằng
chịt lời bùa chú khiến tôi không khỏi nhức đầu, nên đi thế nào đây?
Hiển nhiên Tô Mộc đã lén ra tay cứu tôi từ tay Tô Đoàn, Tô Thịnh cũng kiên
định cho là tôi đã chết cho nên bây giờ tôi tuyệt đối không thể bị người Tô gia phát hiện nữa.
Nghĩ tới đây tôi cố gắng nhớ lại lần trước Tô Mộc đưa tôi tới phòng làm việc của Tô Thịnh đã bước đi như thế nào.
Nhưng chuyện đó đã là mấy tháng trước, tôi lại trải qua nhiều chuyện
nguy hiểm như vậy khiến tôi đã sớm quên sạch cách bước đi của anh ấy.
Ngay khi tôi đang thầm chán nản thì trên cây đối diện đột nhiên truyền tới tiếng động lạ, phía trên có người!
Tôi cảnh giác một chút, trong nháy mắt liền lui trở lại nấp vào chỗ khuất
của nhà kho, cặp mắt chăm chú nhìn cây đối diện, rất sợ bại lộ.
“Khẹc…” Một tiếng vang nhỏ, cành cây đối diện càng rung lợi hại, rất nhanh phía trên liền thoát ra một bóng đen gầy teo nho nhỏ, đung đưa trên cây rồi
nhảy xuống, động tác nhanh như chớp lao về phía tôi.
Tôi sợ hồn
vía cũng sắp bay ra ngoài, quay người chạy về phía sau, muốn lần nữa
quay lại trong nhà kho. Nhưng do tôi vận động mạnh, vết thương trên
người nháy mắt vỡ ra, ộc ra một dòng máu tươi màu xanh thẫm.
“Khẹc khẹc…” Chớp mắt bóng đen kia đã chạy tới sau lưng tôi, tóm lấy áo rồi
leo lên trên người, đứng ở trên bả vai tôi, vừa hướng tôi kêu lớn một
tiếng vừa toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng nhọn.
“Lục… Nhĩ?” Tôi nhìn bóng người trên bả vai, kinh ngạc nói.
Nó là con khỉ, quanh người còn có một tầng nhàn nhạt yêu khí vây quanh, nhìn qua dáng dấp rất giống Lục Nhĩ.