Không bao lâu, tôi đã thuận lợi đi được tới cửa biệt thự của Tô gia, Lục Nhĩ vốn sinh trưởng ở Tô gia nên việc bố trí ở Tô gia với nó không thể
quen thuộc hơn nữa. Một cách thuần thục nó nhập vào một chuỗi dài các
con số phía sau, cánh cửa đã được mở ra. Trên mặt nó vạch qua một vẻ
kiêu ngạo, toét miệng về hướng tôi cười.
"Lục Nhĩ, cảm ơn mày, Lộc Dương tao sẽ mời mày thứ ngươi thích.” Tôi nhẹ giọng nói.
Nói xong tôi không do dự nữa, liền đi theo Lục Nhĩ rón rén đi vào, chạy thẳng đến phòng ở của Lâm Yến Nhi.
Vừa tiến sát lại gần phòng, tôi liền nghe thấy bên trong truyền
ra giọng của quả phụ họ Vương: “Chủ nhân, bây giờ mọi thứ đều đã chuẩn
bị xong rồi. Chỉ thiếu mấy giọt huyết mạch tương đồng nữa là có thể làm
lễ cúng tế đại điển. Chỉ có điều là mấy giọt huyết mạch tương đồng kia…
hơi khó lấy một chút.”
“Chỉ có mấy giọt máu thôi mà khó khăn vậy
sao? Ta cho ngươi thêm một ngày cuối cùng, nếu như ngày mai mà ta không
có được huyết mạch…” Lâm Yến Nhi nói.
Cô ta vẫn nói chuyện như vậy, không nhanh không chậm nhưng ngữ khí đó kết hợp cùng giọng của tôi lại hơi là lạ.
Cho dù là như vậy, Lâm Yến Nhi dù gì cũng là lệ quỷ nên khí tức của cô ta
không chút nào bị che giấu. Kể cả là cách một cánh cửa nhưng tôi vẫn cảm nhận được một cổ khí lạnh lẽo tràn ra, lạnh đến mức khiến bản thân tôi
không khỏi run lập cập.
“Chủ nhân yên tâm, thế nào ngày mai tôi
cũng sẽ đem huyết mạch tương đồng đến cho ngài, giúp ngài thuận lợi tiến hành lễ tế đại điển. Xin người yên tâm.” Giọng quả phụ họ Vương có
chút căng thẳng, trong nháy mắt đã kiên định hơn rất nhiều.
Bà ta đứng ở trước mặt Lâm Yến Nhi, sát ý Lâm Yến Nhi tỏa ra vừa rồi chắc hẳn bà ta cảm nhận được rõ ràng.
Vương quả phụ vừa đảm bảo xong, Lục Nhĩ đột nhiên lôi tôi ra một chút, tay
chỉ chỉ vào lối thoát hiểm một bên, tỏ ý bảo tôi mau trốn đi.
Tôi nghe không hiểu cái gì mà cúng tế đại điển, huyết mạch tương đồng các
loại, còn đang muốn nghe nữa nhưng Lục Nhĩ đã có ý bảo tôi trốn đi nhất
định là có lí do của nó. Tôi không thể làm gì khác hơn là đi vào lối
thoát hiểm, lặng lẽ trốn.
Chưa kịp đi hẳn vào trong lối thoát
hiểm, cửa phòng của Lâm Yến Nhi liền mở ra, bước ra ngoài quả nhiên là
quả phụ họ Vương. Nhìn bóng lưng của bà ta đã gầy đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc trắng cả đầu. Vương quả phụ thật sự đã khác quá nhiều so với
trước đây. Nếu không phải tôi đã quá quen thuộc với giọng nói của bà ta
chắc tôi đã không nhận ra được.
Sau khi quả phụ họ Vương rời đi, Lâm Yến Nhi cũng đi ra, đóng kĩ cửa lại và bước đi.
Thời cơ đã đến!
Trong nháy mắt tôi nghĩ mình phải hành động ngay,
nhưng Lục Nhĩ đã giữ tôi
lại, không cho tôi hành động. Yên lặng trong lối thoát hiểm nửa giờ, tôi đang nghi ngờ Lục Nhĩ cảm giác sai về thời điểm thì Lục Nhĩ buông tôi
ra, mở cửa chui vào trước.
Bây giờ chắc Lâm Yến Nhi sẽ không trở lại phòng nữa, tôi liền theo Lục Nhĩ đi vào, nắm chắc thời gian và bắt đầu lục soát.
Tôi tìm ở tủ quần áo đầu giường cùng những chỗ khác nhưng cũng không phát
hiện Hoàn Dương Kinh mà Lâm Yến Nhi nói ở đâu. Chẳng lẽ cô ta lại mang
nó trên người?
Tôi bỗng có chút thất vọng. Nếu cô ta đã mang trên người thì coi như là không thể trộm được rồi, ngay cả ở trước mặt Lâm
Yến Nhi tôi cũng không thể hiện thân được.
Không tìm được Hoàn
Dương Kinh tôi cũng không dám ở lại trong phòng Lâm Yến Nhi thêm nữa,
liền bảo Lục Nhĩ đưa tôi trở về lại phòng kho, khóa trái cửa lại, làm
như tôi từ nãy đến giờ vẫn ở trong kho vậy.
Lần này nằm ở trên gường có Lục Nhĩ bầu bạn, nên tinh thần tôi không thể ngủ được.
“Lục Nhĩ, mày giỏi lắng nghe như vậy, vậy mày có nghe được Lâm Yến Nhi đem Hoàn Dương Kinh để ở đâu không?” Tôi hỏi Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ nhìn tôi bằng cặp mắt mê mang, lắc đầu một cái, không biết là nó nghe không hiểu tôi nói gì hay nó cũng không biết.
Tôi vốn cũng chẳng trông cậy gì vào việc Lục Nhĩ có thể giúp tôi tìm Hoàn
Dương Kinh, chẳng qua là chỉ muốn cùng nó tán ngẫu một chút cho đỡ nhàm
chán. Không tìm được manh mối về Hoàn Dương Kinh tôi mới nhớ quả phụ họ
Vương nói dùng huyết mạch tương đồng để cúng tế đại điển.
“Mày có nghe qua huyết mạch tương đồng là gì chưa? Lâm Yến Nhi vừa nãy nói đến cúng tế đại điển là nói đến chuyện gì vậy?” Tôi nửa muốn biết nửa lại
nhàm chán nên mới hỏi Lục Nhĩ.
Vốn không trông cậy vào Lục Nhĩ có thể biết cái gì, nhưng khi nó nghe được mấy chữ "Huyết mạch tương đồng” liền kêu lên hai tiếng khẹc khẹc, mặt đầy hưng phấn nhìn tôi.
Lục Nhĩ có linh tính cực cao, đột nhiên lại có biểu cảm này, nhất định là hiểu ý tôi nói.
Chẳng nhẽ nó biết “Huyết mạch tương đồng” là cái gì?