Khi đến công viên thì Tần Cát đã đứng ở cổng công viên, cũng không biết
làm sao mà Tô Mộc liên lạc được với Tần Cát qua wechat, anh ta vẫn mặc
trang phục cổ trang như cũ, đứng ở cổng công viên hết sức nổi bật.
Kỳ quái là bên cạnh anh ta có người đi tới đi lui tập thể dục, khi đi
ngang qua lại không liếc nhìn anh ta một cái nào giống như không nhìn
thấy anh ta.
Anh ta là học trò của Phong Thiên, lại mở tiệm cơm âm dương, trên người tất nhiên có bản lãnh tôi không biết.
Sau khi tụ họp với Tần Cát chúng tôi không trì hoãn nữa, Tô Mộc ôm lấy tôi, còn dựa theo cách ngày hôm qua lặn xuống đáy hồ tiến vào bên trong
khoang thuyền.
Lúc này con rắn cái tên San Hô kia đã không thấy, cửa mật thất rộng mở rất quang minh chính đại.
Lâm Yến Nhi cũng không có ở bên trong, không chỉ không có Lâm Yến Nhi mà bên trong mật thật một người cũng không có.
Tôi nhất thời luống cuống, trên đường tới tôi đã nghĩ tới rất nhiều khả
năng, Tô Mộc thành công bắt được Lâm Yến Nhi đoạt lại thân thể cho tôi,
hoặc là Lâm Yến Nhi có rất nhiều đồng đảng, chúng tôi không địch lại Lâm Yến Nhi phải bỏ chạy, thậm chí ý tưởng hôm nay tôi phải chết trong mật
thất cũng đã nghĩ tới.
Nhưng tôi dự đoán thế nào cũng không nghĩ tới chúng tôi lại vồ hụt.
Tô Mộc ngược lại không chút nào tỏ ra bất ngờ, cẩn thận kiểm tra xung
quanh mật thất một vòng, sau khi chắc chắn không có kết giới liền đưa
mắt nhìn về phía Tần Cát.
Tần Cát hiểu ý Tô Mộc, đôi mắt khép lại giống như đang nín thở ngưng thần, chờ đến khi anh ta lần nữa mở mắt
thì bên trong bất ngờ xuất hiện thêm hai con ngươi một đen một trắng!
Tôi nhìn sửng sốt, người ta lại có
thể có mắt như vậy, anh ta bây giờ có
tổng cộng bốn con ngươi, nhìn đồ vật như là máy quét, sau khi nhìn quanh mật thất mấy lần, sau đó lội qua nước hồ lên trên bờ.
Tô Mộc không nói một lời ôm tôi quay trở về, toàn bộ hành trình đều là Tần Cát dẫn đường.
Vừa đi anh ta vừa quát sát, không biết tại sao nhưng nhìn dáng vẻ của anh
ta tôi lại chợt nhớ tới chó cảnh sát, bọn chúng cũng có thể thông qua
khí tức người khác lưu lại để theo dõi, chỉ là một đằng dựa vào mũi còn
đằng này dựa vào mắt.
Tôi cảm thấy lo sợ bất an trong lòng, tay
nắm thật chặt tay Tô Mộc, hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu như tôi
vẫn không thể đoạt lại thân thể thì hồn phách cũng sẽ bị thoát ra, sẽ
biến thành cô hồn dã quỷ. Chúng tôi còn vừa mới gặp Đại sai Mặt Ngựa,
nếu như tôi không có yêu khí phòng thân, gặp lại Đại sai Mặt Ngựa chắc
chắn sẽ không có kết quả gì tốt.
Chúng tôi đi theo Tần Cát thuận đường đi thẳng, anh ta lái xe đi, khoảng hơn nửa giờ sau xe vòng vèo rồi rẽ vào bệnh viện.
Tim tôi thắt lại, đập thình thịch. Bệnh viên kia chính là nơi ba mẹ tôi nằm điều trị, lúc này cô ta tới nhất định là tìm ba tôi lấy huyết mạch
tương đồng!